Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Khải Lận ngồi ở trên ghế sofa, mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang bên ngoài mới đứng dậy.
Hắn không để ý đến chuyện vừa mới xảy ra, thay một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Phải nhanh chóng tìm được công việc để kiếm tiền mới được.
Nam Khải Lận có dự cảm hắn sẽ khó có thể trở lại được thế giới trước kia. Nếu không thể về được nữa thì việc đầu tiên hắn phải làm đó là đứng vững gót chân ở nơi này.
Khi đi trên đường, thỉnh thoảng Nam Khải Lận sẽ nhìn thấy một số nơi có dán tờ giấy nhỏ. Tuy hắn chỉ hiểu được một nửa số chữ của thế giới này nhưng vẫn có thể đoán ra được vài thứ được viết trên đó.
Nam Khải Lận nhìn thấy có thông báo tuyển dụng liền xé tờ giấy đó xuống, sau đó đi tìm địa chỉ của nó.
Hắn tìm đến một phòng tập thể hình đang tuyển huấn luyện viên, trên tờ thông báo tuyển dụng có viết nhất định phải là nam giới cùng với một loạt yêu cầu về dáng người. Nam Khải Lận cảm thấy bản thân mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm được vị trí này.
Đến khi vào phòng tập và nói chuyện một lát với người tuyển dụng, rõ ràng là người nọ rất hài lòng với Nam Khải Lận.
“Thanh niên bây giờ người biết võ thật sự rất ít. Tôi rất hài lòng về cậu, chừng nào thì cậu có thể đến làm?”
Nam Khải Lận trả lời: “Lúc nào cũng được.”
“Ok, vậy cậu đưa chứng minh nhân dân để chúng tôi ghi lại, ngày mai cậu có thể đến làm.”
Chứng minh nhân dân…
Nam Khải Lận nghe những từ này thì sắc mặt lập tức khẽ biến. Chứng minh nhân dân là cái gì? Hắn không có…
Quản lý đợi cả buổi mà vẫn không thấy hắn lấy chứng minh nhân dân ra bèn cười hỏi: “Có phải lúc ra ngoài quên cầm theo rồi đúng không? Vậy thì ngày mai đi khi làm mang đi rồi đưa cho tôi cũng được, chỗ này của chúng tôi là phòng tập thể hình chính quy, muốn làm việc ở đây nhất định phải đăng ký chứng minh nhân dân.”
Nam Khải Lận trầm mặc một lát: “Chứng minh nhân dân của tôi bị mất rồi.”
“Bị mất à? Vậy cậu phải nhanh chóng đi làm lại đi.”
“Vâng.” Nam Khải Lận ngước mắt: “Tôi đã nghĩ kỹ, với thời gian của tôi thì có khả năng tôi không thể nhận công việc này được. Thật xin lỗi.”
Này là muốn từ chối.
Quản lý chần chừ: “Sao lại từ chối? Là do không hài lòng về tiền lương sao? Thật ra tôi vẫn có thể tăng thêm một ít cho cậu.”
Hắn thật sự rất vừa lòng với chàng trai này. Biết võ, dáng người đẹp, khỏe khoắn, lại còn rất đẹp trai, chắc chắn sẽ thu hút vô số cô gái giàu có đến phòng tập đăng ký khóa học.
Nhưng rốt cuộc Nam Khải Lận vẫn kiên trì từ chối, chỉ nói bản thân có vấn đề về thời gian nên không thể nhận việc được.
Quản lý bất đắc dĩ: “Nếu sau này có thời gian, phòng tập của chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”
“Vâng.”
Nam Khải Lận ra khỏi phòng tập với sắc mặt không được tốt cho lắm. Hắn vốn không có cái thứ gọi là chứng minh nhân dân kia, không có cái đó thì không thể tìm được việc sao?
Hắn tiếp tục đến vài nơi có dán thông báo tuyển dụng, đối phương đều rất hài lòng với hắn nhưng mọi chuyện cứ luôn bị kẹt lại ở chỗ phải xuất trình chứng minh nhân dân để đăng ký.
Cuối cùng, Nam Khải Lận đành phải từ bỏ và quyết định đi về nhà trước.
…
Nguyễn Tiểu Ly về đến nhà, mở cửa ra thì phát hiện có người ở bên trong. Cả ngày hôm nay Nam Khải Lận không ra ngoài sao?
Cô đóng cửa lại, đi vào phòng khách rót một cốc nước uống. Hôm nay cô đã liên tục đi tìm vài chỗ, cuối cùng cũng tìm được một công việc là làm nhân viên phục vụ trong một tiệm bánh ngọt.
Có thể ông chủ của tiệm bánh cảm thấy cô khá xinh đẹp nên mới thuê cô, tuần sau là có thể bắt đầu đi làm.
Nguyễn Tiểu Ly uống nước xong thì định về phòng, nhưng không nghĩ tới người nào đó lại chủ động nói chuyện với mình.
“Cung Lâm Ly, cô có biết chứng minh nhân dân là cái gì không?”
Nguyễn Tiểu Ly dừng bước, quay đầu lại, cau mày nhìn hắn: “Anh không biết chứng minh nhân dân là cái gì ư?”
Nam Khải Lận không đáp.
“Được rồi, quên mất chuyện anh bị mất trí nhớ, cái gì cũng quên hết, đến cả thường thức cũng không biết.” Nguyễn Tiểu Ly đi tới một cái ghế bên cạnh ngồi xuống: “Anh không có chứng minh nhân dân hả?”
“Không biết.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Lúc tôi nhặt anh về anh đang mặc đồ cổ trang, trên người của anh không có chứng minh nhân dân sao?”
“Không có.”
“Vậy chứng minh nhân dân của anh mất rồi, anh phải đi làm lại cái khác mới được.”
Nam Khải Lận: “Đi làm lại như thế nào?”
Tiểu Ác thật sự không thể nhìn nổi nữa, xem bộ dạng ngây thơ của nam chính kìa, người không có hộ khẩu thì sao mà làm chứng minh nhân dân được chứ, haiz.
Nguyễn Tiểu Ly rất bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Ngoại trừ biết tên của mình ra thì anh còn biết gì nữa không? Nhà anh ở đâu anh biết không?”
“Không biết.”
“…Tôi cảm thấy anh không làm chứng minh nhân dân được đâu. Muốn làm chứng minh nhân dân thì phải có sổ hộ khẩu, mà anh đến nhà của mình ở đâu cũng không biết…”
Nam Khải Lận nhíu mày: “Hôm nay tôi đi ra ngoài tìm việc nhưng họ đều yêu cầu phải đăng ký bằng chứng minh nhân dân, tôi lại không có chứng minh nhân dân.”
Không có chứng minh nhân dân thì không thể tìm được việc làm, như vậy sẽ không kiếm được tiền, mà chắc chắn Nguyễn Tiểu Ly sẽ không nuôi hắn.
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại ra lục tìm trong danh bạ.
Cô nhớ là trong đám bạn mèo mả gà đồng của nguyên chủ có rất nhiều người rất giỏi, chắc là có thể làm được một cái chứng minh nhân dân giả. Chứng minh nhân dân như vậy không thể qua được rà quét nhưng vẫn có thể dùng để xuất trình.
Nguyễn Tiểu Ly tìm được người bạn kia rồi nhắn tin cho hắn.
Nam Khải Lận nhìn hành độn của cô: “Cô có cách?”
“Giúp người thì giúp tới cùng, tôi quen một đứa bạn có thể làm giúp anh một cái thẻ chứng minh nhân dân giả. Nhưng chứng minh nhân dân giả không thể qua được rà quét, chỉ có thể xuất trình ra thôi.”
Nam Khải Lận vui mừng, đồng thời cũng rất cảm kích: “Cảm ơn.”
“Không cần nói cảm ơn với tôi, chỉ cần anh có thể tìm được một công việc là được rồi. Tôi không đủ năng lực nuôi anh đâu.”
Lời này có thể nói là rất mất mặt, rất vả mặt Nam Khải Lận.
Đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà lại phải ở nhờ trong nhà của một cô gái…
Nam Khải Lận bị kích thích tinh thần. Hắn càng phải nỗ lực thêm mới được, sau này sẽ trả lại gấp bội lần ân tình của cô.
“Phải hơn một tháng sau chứng minh nhân dân giả mới có thể làm xong. Trong một tháng này anh vẫn cần phải đi tìm việc làm, dù sao thì tiền thuê nhà tháng sau của chúng ta vẫn chưa có đồng nào đâu.”
“Ừ.”
Đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới chuyện gì đó, cô tới gần hỏi: “Thật ra hôm nay tôi đã tìm được một công việc, anh có muốn tạm thời làm chung với tôi một tháng không?”
Cô tươi cười như hoa, gương mặt non nớt xinh đẹp mặt ghé vào trước mặt hắn. Nam Khải Lận bỗng cảm thấy trong nụ cười của cô có bẫy.
“Công việc gì?”
“Nhân viên phục vụ trong tiệm bánh ngọt. Anh đẹp như vậy chắc chắn sẽ thu hút các chị em, cho dù không có chứng minh nhân dân thì có lẽ ông chủ cũng sẽ vẫn thuê anh.”
Cô nhất định phải làm chung với Nam Khải Lận mới được, làm cùng càng lâu thì mới càng có thể giải được lý do tại sao mình “thích” anh ta một cách hợp tình hợp lý.
Mở đầu của hắc hóa chính là thích.
Tiệm bánh ngọt? Cửa hàng bán đồ ngọt sao?
Nam Khải Lận hơi chần chừ.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục từ tốn nói: “Anh không muốn thì thôi, nhưng nếu anh định tự tiếp tục đi tìm việc thì có khả năng sẽ tốn không ít thời gian đấy.”
Nam Khải Lận suy nghĩ một chút về số tiền còn lại của mình hiện tại rồi gật đầu: “Tôi đi.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Được, ngày mai đến tiệm bánh ngọt với tôi, nếu ông chủ cảm thấy anh có thể làm được thì anh có thể đi làm.”