Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Nguyễn Tiểu Ly này, cô có muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi thế giới tiếp theo không?”
Linh hồn của Nguyễn Tiểu Ly đã vào trong không gian của Tiểu Ác. Cô vừa tiến vào liền ngồi phịch xuống thảm và dựa cả người lên Tiểu Ác.
Tiểu Ác cực kỳ hoài nghi cô đã xem nó thành một cái ghế dựa!
“Cho ta nghỉ ngơi chút được không?”
Tiểu Ác: “Đương nhiên là được. Ta giống loại người bóc lột sức lao động sao? Trông cô có vẻ rất mệt, nghỉ ngơi chút cũng không sao.”
Thật ra nhiệm vụ của thế giới này cũng không phải quá khó, nhưng nó cảm giác được rất rõ tại thời điểm rời đi, cảm xúc của Nguyễn Tiểu Ly đã dao động khá lớn.
Cơ thể không mệt nhưng tinh thần thì mệt, chuyện này Tiểu Ác có thể hiểu được. Để cho Nguyễn Tiểu Ly nghỉ ngơi trong không gian của nó một chút cũng không có vấn đề gì.
“Tiểu Ác, bật TV phát tiếp cái đoạn lần trước ta xem tới đi.”
Vốn tưởng người phụ nữ này sẽ đau buồn, nhưng bây giờ xem ra Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn đang trong tâm thế chuẩn bị xem TV, đúng là không tim không phổi…
Hiện tại Tiểu Ác chỉ muốn đá cô vào thế giới mới luôn cho rồi.
“Được rồi, cho cô xem chút đó.”
Ở một bên, Tiểu Ác lén lút mở một cái màn hình nhỏ, tự mình lựa chọn thế giới mới.
Thế giới nhiệm vụ không phải hoàn toàn là sắp xếp ngẫu nhiên, hệ thống cũng có quyền lựa chọn!
Lần này nó sẽ tìm cho cô một cái thế giới mệt một chút, hừ, để cho cô bớt nhàn nhã đi.
…
Cũng vào ngày hôm ấy, trạm không gian đã nhận được rất nhiều báo cáo. Hơn nữa, tất cả các báo cáo này đều có cùng một nội dung đến từ cùng một hệ thống. Bộ phận trả lời báo cáo từ ba nghìn thế giới của các hệ thống ở trạm không nhìn thấy những báo cáo đó cũng không biết phải xử lý thế nào.
“Làm sao bây giờ? Đây đều là báo cáo của Tiểu Ác, một trong năm hệ thống lớn nhất. Chúng ta phải giải quyết như thế nào đây?”
“Trước tiên cứ tiến hành kiểm tra như bình thường đi, xem xem những chuyện được báo cáo có thật sự xảy ra hay không đã.”
Một nhóm hệ thống nhỏ bắt đầu thao tác trên màn hình, kiểm tra một lượt các thế giới đã bị báo cáo. Có lỗi nào đâu nhỉ?
Thế giới có sụp đổ một chút, nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.
Thật ra thì thế giới sụp đổ cũng chỉ là chuyện bình thường, miễn là không hoàn toàn rối loạn là được.
“Nếu không tìm được nguyên nhân thì bỏ qua mấy báo cáo này đi.”
“Tiểu Ác gửi về nhiều báo cáo như vậy chắc chắn phải có lý do. Chúng ta kiểm tra thêm lần nữa đi.”
“…”
10 phút sau.
Hệ thống: “Những thế giới này không có gì bất thường mà, không phát hiện ra cái gì cả. Chắc chỉ một vài rối loạn bình thường thôi, không có nhân tố khác thường nào hết.”
Nhưng một trong năm hệ thống lớn nhất Tiểu Ác đã liên tục gửi nhiều báo cáo như vậy mà lại trả lời thẳng thừng là không có vấn đề gì thì liệu Tiểu Ác có nổi điên không đây?
Các hệ thống ở trạm không gian đều biết Tiểu Ác không phải là một hệ thống dễ chọc.
Ngay khi các hệ thống nhỏ đang bí đường xoay sở, một tiến sĩ nghiên cứu phát minh hệ thống của trạm không gian đi qua.
“Sao các ngươi không làm việc đi, đang bàn chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông điển trai mặc đồ nghiên cứu có mái tóc ngắn ngang vai đi tới. Sắc mặt của hắn trông khá lạnh lùng, cả người toát ra khí chất chớ đến gần. Đây là vị tiến sĩ cấp B duy nhất của trạm không gian, Tiến sĩ Dạ Huyết.
Người đàn ông này bình thường rất đam mê với nghiên cứu hệ thống, ít khi nói chuyện, tính tình đặc biệt nghiêm nghị và cẩn thận.
Một hệ thống nhỏ nhìn thấy hắn thì lập tức chào hỏi: “Chào Tiến sĩ Dạ. Chuyện là Tiểu Ác, một trong năm đại hệ thống, đã gửi về mười mấy báo cáo nói rằng một vài thế giới xuất hiện điều bất thường, mong trạm không gian tăng cường quản lý và kiểm tu (*) các thế giới đó.”
(*) kiểm tu: kiểm tra và sửa chữa.
Tiến sĩ Dạ: “Nếu vậy thì các ngươi nhanh chóng kiểm tu những thế giới đó đi.”
“Nhưng mà… chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi. Những thế giới mà Tiểu Ác báo cáo không có gì bất thường cả, chỉ có hơi sụp đổ một chút thôi chứ không tìm được nhân tố nào khác.”
Không tìm ra nhân tố nào kỳ lạ nhưng lại bị Tiểu Ác liên tục gửi báo cáo về. Tiểu Ác không thể nào vô duyên vô cớ mà làm như vậy.
Tiến sĩ Dạ bước tới, các hệ thống nhỏ đều tránh ra. Ngón tay thon dài của Tiến sĩ Dạ nhanh chóng thao tác trên màn hình đang lơ lửng giữa không trung.
Nhìn bề ngoài thì quả thật không có gì bất thường.
Tiến sĩ Dạ cẩn thận nhìn vài lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Các ngươi đi ra ngoài một lát đi.”
Mấy hệ thống nhỏ rất nghe lời mà đi ra ngoài.
Tiến sĩ Dạ đứng một mình trong căn phòng điều khiển ba nghìn thế giới, suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm: “Có phải cậu ở trong những thế giới đó không…”
Ngón tay hắn di chuyển nhanh trên màn hình, trên đó lần lượt xuất hiện từng bức ảnh.
Trên gương mặt của Tiến sĩ Dạ dần xuất hiện một nụ cười nhẹ, sau đó hắn trào phúng một câu: “Dùng bản thân để kiểm nghiệm. Bách Lý ơi Bách Lý, cậu nghiên cứu phát minh hệ thống đến điên rồi à.”
Những thế giới này đều có dấu vết linh hồn của cậu ta.
Bách Lý là tiến sĩ của trạm không gian, đi đến ba nghìn thế giới chắc chắn sẽ tạo nên những ảnh hưởng nhất định tới những thế giới đó.
Ai…
Tiến sĩ Dạ đưa tay tắt hết hình ảnh, nhân tiện xoá luôn các dấu vết mình vừa tìm kiếm.
Tiến sĩ Dạ bước ra khỏi phòng điều khiển: “Tôi mới kiểm tra xong, không có gì bất thường. Chặn tất cả báo cáo của Tiểu Ác đi.”
Hệ thống nhỏ: “…Vâng.”
Không có gì bất thường có nghĩa là hệ thống Tiểu Ác đã cố tình báo cáo sai hả? Chậc, chẳng trách Tiến sĩ Dạ lại bảo chặn hết báo cáo của Tiểu Ác một cách vô tình như vậy.
Các hệ thống nhỏ tiếp tục vui vẻ đứng trong phòng điều khiển giữ gìn ba nghìn thế giới.
Vì thế thời gian sau đó, Tiểu Ác luôn cảm thấy các thế giới mình đi qua đều có vấn đề, không ngừng gửi thư báo cáo và yêu cầu về trạm không gian, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy bể. Cho đến khi trở lại trạm không gian, Tiểu Ác mới biết là có chuyện gì. Tiểu Ác trực tiếp đi tìm vị tiến sĩ nào đó, hùng hùng hổ hổ mà đi!
Tất nhiên đây là chuyện rất lâu rất lâu sau này.
Tiến sĩ Dạ quay trở lại văn phòng tổng và nhìn vào vị trí trống không bên cạnh: “Bao lâu nữa tên Bách Lý này mới trở lại đây? Không có người phát triển hệ thống cùng thật là nhàm chán.”
Tiến sĩ ở trạm không gian, một số thì có năng lực quá thấp, căn bản không đủ trình so với hắn, nếu không thì là những người có trình độ cao nhưng lại bận yêu đương!
Ví dụ như Tiến sĩ cấp A Phù Thanh Tẫn và Tiến sĩ cấp B Chung Tiểu Thuật đều có năng lực tốt nhưng lại không dành nhiều thời gian để nghiên cứu hệ thống. Hai người đó suốt ngày dính lấy nhau để yêu đương!
Chẳng lẽ nghiên cứu phát triển hệ thống không thú vị à?
Cả hai đều có con rồi mà còn quấn lấy nhau không biết đủ.
“Ai.”
Tiến sĩ Dạ đứng dậy đeo găng tay vào, một mình đi kiểm tu nhóm hệ thống mới.
…
Nguyễn Tiểu Ly, người đang nghỉ ngơi trong không gian của Tiểu Ác, kêu lên một tiếng “a” đầy thoả mãn. Tiểu Ác kiếm cả buổi trời cuối cùng đã tìm thấy một thế giới phù hợp.
“Nguyễn Tiểu Ly, đừng dựa lên người ta nữa, ngồi dậy!” Thân mình nhỏ bé của Tiểu Ác loạng choạng.
“Dựa cũng dựa lâu vậy rồi, để ta dựa thêm chút nữa đi.”
“Cô đè ta nặng như vậy không thấy cắn rứt lương tâm hả? Cô xem cô lớn thế nào, còn ta thì nhỏ xíu, không sợ dựa hư luôn à? Dựa hư thì số liệu sẽ bị loạn, coi chừng cô sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly tò mò nhìn Tiểu Ác: “Số liệu của ngươi sẽ bị rối loạn hả? Nhưng sao ta chạm vào da ngươi cũng giống như con người mà, vậy rốt cuộc ngươi là máy tính hay là người?”
“Ta là một máy tính sắp biến thành người… Phi, đừng ngắt lời ta, nhanh đi đến thế giới mới đi.”
Tiểu Ác chạm tay vào màn hình, sau đó giơ cái chân nhỏ ra đá Nguyễn Tiểu Ly vào thế giới mới.