Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Một thiếu niên tuấn tú khác đứng dậy nói: “Có gì đáng để nói sao, huyết nô mà tiểu thư Kanali nuôi đương nhiên là tuyệt nhất rồi.”
“Tiểu thư Kanali, tôi thấy hôm nay ngài không hút máu, do không có máu muốn uống sao?”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào ghế, lấy tay chơi đùa mái tóc xoăn dài đến mắt cá chân của mình: “Mấy thứ này ta uống không vào.”
“…”
Người bên dưới xấu hổ nhưng không dám nói một lời oán giận. Có thể hiểu vì sao Ly Kanali nói vậy, ai mà chẳng biết Ly Kanali rất kén ăn cơ chứ.
Nguyễn Tiểu Ly thưởng thức tóc mình, nhẹ híp mắt, đôi mắt tức khắc phát ra ánh sáng đỏ: “Mọi người uống no nê rồi phải không. Tiệc hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi.”
Mỗi bữa tiệc của ma cà rồng đều nhằm mục đích ăn uống no say.
Các quý tộc lục tục rời đi. Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn các thi thể nằm la liệt trên sàn, trong đó vẫn còn một người còn thở.
Cô căn dặn: “Chết rồi thì bỏ vào quan tài đem chôn, còn sống thì đem đi điều trị.”
Hầu gái: “Vâng.”
Nguyễn Tiểu Ly vô cảm, đứng dậy bỏ đi.
Đối với thế giới này thì đó là quy tắc, kẻ mạnh cầm quyền, ma cà rồng sẽ không bao giờ để mạng sống của con người trong mắt. Không phải vì ma cà rồng lạnh nhạt mà vốn dĩ là họ xem thường nhân loại.
Con người chẳng qua cũng chỉ là thức ăn của họ nhưng được bọc thêm một lớp da mà thôi, đã vậy lớp da này còn xấu xí.
Nguyễn Tiểu Ly về phòng mình. Thảm trải sàn trong phòng trắng tinh, đối lập hoàn toàn với bức màn cửa đỏ chót. Cả căn phòng vô cùng sạch sẽ, cạnh cửa sổ đặt một bộ quan tài, ở giữa phòng là một chiếc giường lớn. Muốn ngủ trong quan tài hay giường thì sẽ tùy tâm trạng mà chọn.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới bàn trang điểm. Vừa nhìn vào gương, quả nhiên…
Cho dù đã sống hơn 500 năm nhưng Ly Kanali vẫn sở hữu gương mặt của một thiếu nữ 15 16 tuổi, làn da mịn màng, đường nét gương mặt tinh xảo giống như một con búp bê phương Tây. Trong hốc mắt là đôi con ngươi hệt hai viên pha lê màu đỏ, vừa xinh đẹp vừa làm người ta không rét mà run.
Tóc cô là tóc xoăn tự nhiên, dài đến mắt cá chân, khi đứng sẽ không chạm đất nhưng bình thường lúc ngồi ghế sẽ phết xuống đất…
Ngại quá.
Nguyễn Tiểu Ly lấy kéo cắt phăng đuôi tóc, chừa mái tóc dài đến mông là vừa đẹp.
“Đừng cắt mà, đẹp lắm đó.” Tiểu Ác nói.
“Vướng víu.”
Tiểu Ác: “…”
Được rồi, không thích thì lần sau tìm cho cô ấy một thân thể trọc đầu đi, lúc rửa mặt cũng có thể rửa luôn đầu, tiện lợi biết bao.
“Tiểu Ác, đừng có ôm ý đồ xấu.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Bị đoán trúng tâm tư, tiểu chính thái ở trong không gian lập tức đỏ mặt.
Bình thường sẽ là hệ thống đọc được suy nghĩ của ký chủ, sao Tiểu Ly lại nhạy bén biết nó nghĩ cái gì chứ.
Nguyễn Tiểu Ly cởi chiếc váy đỏ trên người, mặc đồ ngủ vào rồi đi tới cái giường lớn.
Các bức màn trong phòng lúc này đều được kéo xuống vì hiện tại là ban ngày. Ma cà rồng thích ánh trăng chứ không thích ánh nắng mặt trời, ban ngày cả lâu đài đều sẽ che kín màn.
Không sai, ma cà rồng sống ở lâu đài. Huyết tộc huyết thống nguyên thủy như Ly Kanali sẽ ở lâu đài có mấy vạn năm lịch sử.
Nguyễn Tiểu Ly nằm xuống một lát đã ngủ mất. Lúc cô ngủ, cả căn phòng chìm trong tĩnh mịch. Cô không có tiếng hít thở cũng không có tiếng tim đập, lúc ngủ tựa như thi thể của một cô búp bê phương Tây xinh đẹp.
Cho đến khi trời tối, cả lâu đài dần có tiếng động rất nhỏ, Nguyễn Tiểu Ly cũng thức dậy từ cơn mơ, đôi mắt lưu ly màu đỏ mở to nhưng bên trong lại vô thần.
Qua một hồi lâu sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Vào đi.” Nguyễn Tiểu Ly mở miệng.
Cửa được mở ra, hai người hầu gái bước vào. Cả hai khom lưng 90 độ hành lễ: “Kính thưa tiểu thư Kanali, đồng phục của người đã được chuẩn bị xong.”
“Bỏ xuống đi.”
Trường học của ma cà rồng hoạt động về đêm, vậy nên tất cả trường học trên thế giới đều dạy học vào ban đêm.
Hầu gái đặt đồng phục đã được gấp gọn gàng lên ghế.
Tiểu Ác: “Trường học có đồng phục chung, lần nào hầu gái cũng sẽ gấp gọn đưa tới nhưng hầu như nguyên chủ đều không mặc.”
Không phải chỉ một mình nguyên chủ mà gần như tất cả ma cà rồng đều không mặc đồng phục, chỉ những kẻ bình dân mới ăn mặc theo quy định.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua đồng phục rồi đi tới ngăn tủ lấy một chiếc váy dài màu đen mặc vào, sau đó chọn một đôi giày cao gót phối chung.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn mình trong gương, lập tức cảm thấy làm ma cà rồng vô cùng tiện, không cần trang điểm mà da vẫn mịn màng trắng trẻo, môi hồng răng trắng, đẹp không tỳ vết.
Cô hơi nghiêng đầu ngắm mình trong gương. Mười điểm!
Nguyễn Tiểu Ly vừa ra khỏi lâu đài đã thấy một chiếc siêu xe đang chờ ở cổng. Một cô gái gầy gò đang quỳ trên mặt đất, đang vịn tay mở cửa xe.
Tiểu Ác giải thích: “Đây là huyết nô phụ trách mở cửa xe cho cô hàng ngày, đôi khi cũng sẽ cắt máu cho cô uống.”
Trong tình huống bình thường thì Ly Kanali sẽ không tự đi cắn người, cô chỉ toàn uống máu người được đựng sẵn trong vật chứa.
Cô gái kia phải quỳ trên mặt đất để mở cửa xe đã đủ để thấy được địa vị của huyết nô. Cô gái đang cúi đầu, trông rất nhỏ gầy, chỉ giống như một đứa trẻ 13 14 tuổi nhưng thực chất tuổi thật đã sắp 20.
Cô gái cúi đầu một cách hèn mọn nhưng trong ánh mắt kia lại thể hiện rõ ràng sự không cam tâm.
Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt, bước qua người cô ta đi lên xe.
Hầu gái: “Kính thưa tiểu thư Kanali, hôm nay người muốn chọn nô lệ nào đi theo người đến học viện?”
“Cô ta đi.” Nguyễn Tiểu Ly tùy ý chọn một người.
Huyết nô đang quỳ có chút sợ hãi nhưng lại không dám làm trái lời, bước lên siêu xe.
Trong xe rộng rãi, ngoại trừ hai chỗ đang được ngồi thì những vị trí khác đều bỏ trống.
Huyết nô không có tư cách ngồi nên từ sau khi lên xe vẫn luôn cúi đầu, quỳ gối trên sàn.
Lâu đài nằm trong rừng, học viện cách nơi đây khoảng một tiếng đi xe. Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độ nhạy bén của ma cà rồng rất cao, Nguyễn Tiểu Ly nhận ra được có một ánh mắt đang đánh giá mình, hơn nữa ánh mắt kia còn chứa đầy hận thù và không cam tâm…
Huyết nô Tô Lâm nhìn cô gái mặc quần áo xa xỉ phía trước. Không, cô ta đã 500 tuổi, chính là một con quái vật, một cơn ác mộng…
Nếu mình sinh ra cũng là ma cà rồng thì hay rồi, sẽ không cần mỗi ngày đều phải chịu nhục, sợ hãi để tồn tại.
Tất cả là tại cô ta, chính cô ta làm mình sống khổ sở như vậy.
“Ngươi không muốn đôi mắt của mình nữa à?”
Cô gái đang nhắm mắt đột nhiên từ tốn mở miệng, lời nói ra khiến Tô Lâm lập tức cứng người rồi nhanh chóng cúi đầu: “Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng, tôi không dám nhìn người, không dám như vậy nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy ý cười: “Ngươi đang không cam tâm, ngươi muốn giết ta sao?”
“Không, tôi…”
“Đừng vội phủ nhận, ngươi không lừa được ta. Ta cho ngươi cơ hội giết ta, chỉ cần ngươi có lá gan đó.”
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên rút một con dao bạc từ chỗ ngồi bên cạnh rồi ném đến trước mặt huyết nô. Sau đó, cô lại nhắm hai mắt lần nữa, lười biếng ngồi đó.
Trong xe chỉ còn lại tiếng tim đập loạn nhịp và tiếng hít thở dồn dập của Tô Lâm.
Tô Lâm nhìn con dao bạc trước mặt, sau đó run rẩy giơ tay lấy…