Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cuối cùng, tên cướp kia đã bị người vây xem áp giải đến đồn công an.
Nguyễn Tiểu Ly cũng đi cùng một chuyến để thuật lại đơn giản mọi chuyện rồi mới rời đi.
Sau khi ra khỏi đồn công an, cô nhìn thấy người kia vẫn còn đứng trước cửa.
Chu Phụ Cốc vẫn chưa về sao?
Nguyễn Tiểu Ly nâng cằm, cao ngạo bước ra. Khi đi tới trước mặt hắn, ánh mắt cô hiện lên vẻ rối rắm, sau đó lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”
Dáng vẻ khó xử này làm người ta thật muốn bật cười.
Khuôn mặt điển trai của Chu Phụ Cốc hơi ngẩn ra, sau đó hắn cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Bầu không khí lâm vào xấu hổ. Nguyễn Tiểu Ly chỉnh lại chiếc váy của mình một chút rồi nói: “Cũng sắp đến giờ về rồi, tôi đi trước đây.”
“Ừm.”
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly đi rồi thì Chu Phụ Cốc mới bừng tỉnh, hai gò má của hắn đỏ lên.
Cô ấy vừa chủ động nói chuyện với mình ư? Bởi vì mình đã giúp cô ấy nên cô ấy không ghét mình nữa?
Hắn cảm thấy khả năng này không đúng lắm nhưng quả thật vừa rồi cô đã nói chuyện với hắn. Mỗi lần Chu Phụ Cốc nghe thấy giọng nói của cô đều cảm thấy nó hết sức êm tai, hai tai hắn cũng bắt đầu tê rần.
Ở cổng thị trấn.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới đến gần đã nhìn thấy vài người quen mặt đang đứng đợi ở đó. Họ đều là những người đã ngồi xe bò của dì Trần đến đây sáng nay. Trong giỏ của họ ít nhiều đều có vài món, xem ra là họ cũng đã sử dụng các phiếu định mức được phát hôm qua rồi.
Một gia đình mười mấy người chỉ nhận được một hai phiếu thì tất nhiên sẽ dùng hết rất nhanh.
Tiểu Ác: “Chắc là họ dùng phiếu bánh ngọt để mua bánh rồi. Chỉ có mười mấy miếng bánh như thế thì về nhà mỗi người cũng chỉ được một ngụm.”
Kế hoạch hóa gia đình chỉ mới bắt đầu ở thời đại này, thế hệ trước thì chưa. Ông bà của thế hệ trước phần lớn đều sinh bảy, tám cho đến mười mấy người con. Cả nhà mười mấy miệng ăn mà chỉ được phát một phiếu bánh ngọt, mà một phiếu bánh ngọt chỉ mua được hơn chục cái bánh đem về nhà thì mỗi người cũng chỉ được một cái.
Đứng một lúc đã gần đến hai giờ chiều.
Dì Trần và người bạn già của bà ấy đã đánh xe bò tới: “Mọi người đã đến cả rồi à, đợi lâu chưa?”
“Không lâu lắm, chỉ mới đứng một lúc thôi.”
“Hai vợ chồng ông bà đi dạo lâu như vậy đã mua được gì thế?”
“Cũng không mua gì mấy. Đồ ở đây đắt muốn chết, sao mà mua nổi.”
Xe bò dừng lại, thôn dân lần lượt lên xe, sau đó cất túi đi để không chiếm chỗ.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn trái phải vài lần. Nữ chính đâu?
Dì Trần: “Mọi người đến đông đủ chưa? Chúng ta chuẩn bị về nhé.”
Nguyễn Tiểu Ly há miệng, nhưng không đợi cô lên tiếng thì dì Trần đã phát hiện thiếu vài người, đặc biệt là thiếu một thanh niên trí thức: “Thanh niên trí thức Trình chưa về à? Cô ấy đi đâu mà sao còn chưa quay lại?”
Dì Trần hỏi Nguyễn Tiểu Ly: “Thanh niên trí thức Trần có thấy thanh niên trí thức Trình không? Hai người không đi chung với nhau à?”
Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ: “Hai người bọn tôi không đi chung, từ đầu đến cuối tôi đều không gặp cô ấy.”
Sau khi nói xong, Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Trình Hi luôn là người đúng giờ, bây giờ còn chưa về thì chắc là cô ấy đã gặp chuyện gì đó rồi. Chúng ta chờ cô ấy thêm mười lăm phút nữa đi, nếu vẫn không đến thì chúng ta về thôn.”
Dì Trần gật đầu, thật ra bà cũng nghĩ như vậy. Bình thường Trình Hi cư xử rất thân thiện, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, ăn nói cũng rất nhẹ nhàng. Người trong làng đều thích cô ấy và ấn tượng về cô ấy cũng rất tốt. Người như thế thì sao mà đến trễ, chắc là đã có chuyện gì rồi, chờ thêm một lát cũng không sao.
Thôn dân trên xe cũng không có ý kiến.
Nguyễn Tiểu Ly im lặng. Qua đuôi mắt, cô thoáng nhìn thấy Chu Phụ Cốc đang xách giỏ ra khỏi thị trấn. Lúc này, trên đường cũng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trình Hi thở hổn hển chạy tới, thấy xe bò vẫn chưa đi thì cười tươi: “Tốt quá mọi người chưa đi, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.”
Dì Trần thấy cô thở hổn hển bèn hỏi: “Thanh niên trí thức Trình, cô sao vậy, sao lại về trễ thế này?”
Trình Hi lên xe ngồi, lồng ngực thở phì phò, chớp mắt một cái rồi nhỏ giọng nói: “Cháu bất cẩn nên bị lạc.”
Dì Trần thấy mặt Trình Hi đỏ bừng thì cho rằng cô ngại chuyện bị lạc, bà ôn tồn nói: “Lạc đường thôi mà, không sao. Ai lần đầu tới đây cũng sẽ bị lạc, không sao.”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi bên cạnh không nói gì. Cô quan sát từng thay đổi đổi nhỏ trên biểu cảm của Trình Hi.
Trực giác nói cho cô biết nữ chính đang nói dối, chắc chắn là cô ấy đã gặp chuyện gì đó.
“Tiểu Ác, có cốt truyện không?”
Tiểu Ác vừa lướt ngón tay trên màn hình lơ lửng trong không trung vừa nói: “Thật không ngờ cô cũng tò mò chuyện của nữ chính.”
Là con người thì đương nhiên sẽ có lòng hiếu kỳ.
Tiểu Ác trượt vài cái, cuối cùng nói: “Rất tiếc là chỗ của ta không xem được cốt truyện chi tiết của nữ chính.”
Nó vốn là một hệ thống nhân vật phản diện, những thứ có thể xem được chủ yếu có liên quan đến nhân vật phản diện, còn nhân vật chính chỉ là tiện thể mà thôi.
Vả lại cốt truyện mà nó có trong tay đều là cốt truyện chính liên quan đến nhân vật phản diện, chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể là cốt truyện nhánh nên trên màn hình sẽ không có.
Nguyễn Tiểu Ly cũng không quá tò mò, nếu đã không có thì sẽ không hỏi thêm.
Dì Trần đếm số người trên xe: “Còn thiếu hai người, sao vợ chồng nhà họ Trương còn chưa về nữa?”
“Ai biết bọn họ đang ở xó xỉnh nào, chúng ta đừng có đợi. Lần nào hai người họ đi xe bò lên phố cũng không về đúng giờ. Lần trước phải đợi tận nửa tiếng, lần này đừng đợi nữa.”
Hai vợ chồng nhà họ Trương là kẻ tái phạm, lần nào đi xe bò cũng phải chờ bọn họ để quay về. Rõ ràng trong tay không có bao nhiêu tiền nhưng lại thích nhìn đông ngó tây trên phố, mà nhìn ngó một cái là mắt lại không dời đi được.
Dì Trần gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta về đi.”
Trình Hi nhìn vị trí trống trên xe: “Chi bằng lát gặp được người trong thôn thì cho họ lên xe đi.”
“Được rồi, dù sao ghế trống cũng không làm gì.”
Xe bò đi được một đoạn thì đã nhìn thấy người quen, mà người quen này tất nhiên là Chu Phụ Cốc.
Chủ xe còn chưa mở miệng thì người thích giúp đỡ mọi người là Trình Hi đã lên tiếng: “Anh Chu, hôm nay trời khá nóng, đi bộ về sẽ mất nhiều thời gian. Trên xe còn chỗ ngồi nè, anh có muốn lên không?”
Trên thực tế thôn dân không mấy thích hắn, nhưng Trình Hi cảm thấy tất cả mọi người đều bình đẳng, bây giờ không phải là thời kỳ trước, sao còn phân biệt địa chủ với người thường làm gì. Mặc dù ông bà của Chu Phục Cốc địa chủ nhưng bây giờ anh ấy cũng chỉ là một lương dân như mọi người mà thôi.
Nghe được lời mời, ánh mắt Chu Phụ Cốc rơi vào vị trí trống trên xe bò, mà bên cạnh ghế trống ấy chính là cô gái mặc váy trắng…
Trình Hi tiếp tục hỏi: “Anh có muốn lên đây ngồi không? Vẫn còn chỗ, đừng ngại.”
“Được.” Giọng nói trầm khàn của chàng trai cất lên.