Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Ui ui ui, làm người ta giận bỏ đi rồi.” Tiểu Ác không bỏ qua cơ hội mà góp vui.
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ người kia có tức giận hay không, có điểm là được.
Hơn nữa cô còn định tận hưởng cuộc sống ở thế giới này, vì ở đây cô không phải là phản diện số 1 mà chỉ là một nhân vật phụ thỉnh thoảng làm người ta chán ghét mà thôi. Nhiệm vụ của Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng như bỡn, mỗi ngày chỉ cần ngồi chơi là xong.
Nhiệm vụ nhẹ nhàng thì cô sẽ có thể sống thật thoải mái.
Tuy rằng điều kiện sinh hoạt ở những năm 70-80 tương đối lạc hậu, nhưng bù lại là môi trường sống hoang sơ, không khí trong lành. Ngoài ruộng chỗ nào cũng có ếch đồng, trên núi đầy món ăn hoang dã, rau dại hái trong đám cỏ cũng đặc biệt thơm.
Nguyễn Tiểu Ly xách con thỏ đi lên núi. Lúc ngang qua bờ sông, cô dùng tay không xử lý con thỏ. Từ chỗ vết thương, cô lột toàn bộ da của nó xuống, đi theo đó là cả bộ lông, thịt thỏ còn lại rất sạch sẽ.
Cô lựa chọn một dốc núi phía sau thôn và… nhặt củi nướng thỏ!
Tiểu Ác: “Cô lấy diêm từ lúc nào thế?”
Nó không hề nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly mang theo hộp diêm từ khi nào.
Que diêm có kích thước như một cây tăm xỉa răng như thô hơn một chút, một đầu được bọc một lớp nitrat đỏ, chỉ cần đem nó đi ma sát với mặt bên hông của hộp diêm là sẽ phát ra lửa.
Chỗ này là sườn núi phía sau thôn, cho dù đốt một đống lửa thì người trong thôn cũng sẽ không nhìn thấy được.
Nguyễn Tiểu Ly nhặt một ít củi về nhóm lửa nướng thỏ.
Đúng lúc này, bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly đột lóe lên ánh sáng, một đứa trẻ mặc vest, trắng nõn và đáng yêu xuất hiện.
Nguyễn Tiểu Ly sợ đến ngây người: “Tiểu Ác?”
Tiểu Ác không ở trong không gian mà lại ra đây? Nó còn có thể ra ngoài được!
Đứa trẻ trắng nõn khinh thường liếc cô một cái: “Đừng có trưng ra ánh mắt thiếu hiểu biết này giùm.”
Tiểu Ác nhìn nhìn mặt đất, sau đó tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống: “Thấy cô ở một mình trong rừng núi hoang vu nên ta ra đây chơi với cô.”
Thật ra Tiểu Ác cũng muốn ra hóng mát và tản bộ. Lần ra khỏi không gian gần nhất của nó đã cách đây mấy chục thế giới, ngay cả ký chủ lúc đó là ai nó cũng quên mất rồi.
Tiểu Ác mặc vest nghiêm mặt ngồi đó. Nó có khuôn mặt dễ thương và mái tóc xoăn xù, vốn dĩ chỉ là một đứa bé nên khi ngồi trên tảng đá trông nó lại càng nhỏ hơn chỉ còn một cục.
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, đến cạnh nó và ngồi xuống.
Tiểu Ác nhanh chóng dịch mông: “Cô đừng có mà dựa lên người ta nữa. Cô lớn xác vậy mà đè lên người ta không thấy ngại hả?”
Đã rất nhiều lần Nguyễn Tiểu Ly vào không gian và dựa lên người nó, xem nó chẳng khác gì một cái gối dựa.
“Tiểu Ác, ngươi thật sự rất đáng yêu.”
Đột nhiên được khen, gương mặt trắng bóc của Tiểu Ác thoắt cái đỏ bừng: “Ta biết ta rất đẹp, nhưng đừng dùng từ đáng yêu để miêu tả ta. Ông đây là đàn ông, cái từ đáng yêu quá ẻo lả.”
“Tiểu Ác, hiện tại ngươi cùng lắm chỉ là con nít, cách đàn ông còn xa lắm.”
“Cô nói ta là con nít? Ta lớn hơn cô mấy chục ngàn tuổi đấy…”
Một người một hệ thống dùng phương thức cãi nhau để giết thời gian, dần dần con thỏ cũng đã chín. Vì không có muối hay gia vị gì nên thịt thỏ nướng tản ra một mùi hương rất đặc trưng.
“Tiểu Ác, ngươi có thể ăn được không?”
“Đương nhiên có thể, ta là hệ thống cấp cao đấy.”
Một người một hệ thống chia nhau con thỏ. Ăn xong, Tiểu Ác lập tức quay về không gian. Nguyễn Tiểu Ly có chút hoài nghi Tiểu Ác ra đây thật ra là vì muốn ăn ké thỏ…
Tiếp đó, Nguyễn Tiểu Ly dập tắt lửa hoàn toàn, dọn dẹp xung quanh một chút rồi mới rời đi.
…
Lúc trời tờ mờ sáng, trong nhà ăn của thôn đã có khói bếp bay lên. Trước đó đã có mấy người phụ nữ vào nhà ăn từ rất sớm, họ đem bánh ngải cứu đã làm đêm qua đặt vào nồi hấp.
Tối qua ngải cứu đã được trụng qua nước sôi, sau đó được vò nát bằng tay rất lâu, cuối cùng mới trộn với bột mì và làm thành bánh ngải cứu. Những cái bánh này chỉ cần được chưng một lát là đã có thể ngửi được hương thơm.
Bánh ngải cứu đều có mùi vị nguyên gốc vì trong quân đội không có đường. Đường cũng là một gia vị quý, chắc chắn đại đội trưởng sẽ không đồng ý cho mọi người dùng làm bánh.
Vừa hửng sáng, các gia đình trong thôn đã thức dậy hết và đến nhà ăn bên này ăn sáng. Mỗi người được hai cái bánh ngải cứu và một chén cháo nhỏ.
Nguyễn Tiểu Ly cầm hai cái bánh và chén cháo của mình đi đến chỗ ngồi hôm qua.
Bánh ngải cứu ăn khá ngon, nhưng do bột mì nhiều ngải cứu ít nên bánh không mềm lắm. Cháo thì có màu xám xám, được nấu từ ngũ cốc và rau dại băm nhuyễn. Tuy mùi vị của nó không thể nói là ngon, thanh chí còn hơi khó ăn nhưng ít nhất là có thể no bụng.
Nguyễn Tiểu Ly đang ăn thì thấy nam chính cao to bước vào.
Chu Phụ Cốc mặc quần áo chắp vá, trên chân mang một đôi giày đã bị giặt đến bạc màu, thế nhưng những thứ ấy vẫn không che giấu được khí chất trên người hắn, một loại khí chất rất đặc trưng.
Tiểu Ác: “Đó chính là hào quang của nam chính.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Trong tất cả đàn ông trong thôn, cậu ta là đẹp nhất.”
“Đương nhiên rồi, nam chính tất nhiên phải đẹp trai chứ. Đừng nói trong thôn, kể cả khi nam chính mặc vest xã giao với những người giàu khác cũng hoàn toàn không nhìn ra anh ta đến từ nông thôn đâu.”
Chu Phụ Cốc có gương mặt đẹp, sau này mặc âu phục chắc chắn sẽ rất ưa nhìn.
Chu Phụ Cốc cảm giác có người đang nhìn mình, hắn nhìn lướt qua lại nhà ăn mấy lượt cũng không tìm được ánh mắt kia.
“Người tiếp theo, người tiếp theo.” Người phụ nữ đứng múc cơm ở cửa sổ hô lên.
Chu Phụ Cốc cầm khay sắt đi tới cửa sổ.
Người phụ nữ thấy hắn thì ánh mắt lập tức nổi lên vẻ khinh thường: “Mỗi người được hai cái bánh ngải cứu và một chén cháo. Mày cao lớn như vậy ăn ít đi một cái bánh chắc không sao đâu nhỉ?”
Trong thôn này ai mà không biết nhà họ Chu trước kia là địa chủ nổi tiếng trong phạm vị trăm dặm xung quanh. Đất đai của nhà họ Chu nhiều vô số kể, trải rộng khắp nơi. Bọn họ không những cho nông dân mướn đất với giá cao mà mỗi năm còn trưng thu rất nhiều thuế bao gồm cả tiền và lương thực. Đúng là táng tận lương tâm. Cũng may hiện tại nhà họ Chu đã bị tịch biên, tất cả đất đai của họ đã bị phân ra cho các hộ dân khác.
Nhưng chuyện này vẫn không thể khiến mọi người căm ghét người nhà họ Chu.
Sắc mặt của Chu Phụ Cốc sa sầm: “Quy định mỗi người được bao nhiêu đồ ăn thì lấy bấy nhiêu.”
Thật ra người phụ nữ cũng không dám cắt xén phần ăn của Chu Phụ Cốc, bà ta chỉ muốn móc mỉa vài câu mà thôi.
Chu Phụ Cốc lấy thức ăn xong thì lập tức ra khỏi nhà ăn và đi đến cạnh bờ ruộng dùng bữa. Trong lúc ăn, hắn nhớ lại những lời nói châm chọc mà mình từng nghe lúc còn nhỏ.
Hiện tại cả nhà họ Chu chỉ còn lại một mình hắn. Trước đây, ông nội của hắn là địa chủ, tài sản bạc triệu, đất đai vô số kể, trong nhà rất nhiều người hầu kẻ hạ…
Nhưng từ sau khi cải cách, tất cả đất của nhà hắn đều trả lại cho nông dân, tài sản trong nhà cũng bị tịch biên.
Ông nội của hắn bị thôn dân dùng dây thừng buộc lại, cắm một thẻ gỗ trên lưng và kéo đi khắp chợ…
Chu Phụ Cốc nhớ lúc đó bản thân chỉ mới có ba bốn tuổi. Nhìn thấy ông nội như vậy, hắn đã bị dọa đến sợ hãi.
Lúc ông nội bị người ta kéo đi, mọi người còn cười hả hê và hô khẩu hiệu “Đả đảo địa chủ”.
Ngày nào cũng bị kéo, cuối cùng ông nội cũng chết vì kiệt sức trong ngục tù… Nhiều năm qua đi, nhà họ Chu chỉ còn lại một mình hắn.