Editor: 2508_Airy
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lầu hai vô cùng yên tĩnh, Nguyễn Tiểu Ly trở lại phòng mình rồi thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó nằm trên giường thở hổn hển.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang càng ngày càng tệ, mỗi một câu nói, mỗi chuyển động hay chỉ đơn giản là nâng một cánh tay cũng phải cố hết sức mới có thể thực hiện được.
Rõ ràng chính miệng bác sĩ đã bảo cô còn có thể sống nhiều nhất là hai năm nữa, thế nhưng bây giờ cô đã cảm thấy bản thân sắp kiệt sức rồi.
Tiểu Ác: “Haha, cô phải hiểu nhiều nhất là ý gì chứ, nhiều nhất hai năm chứ có phải ít nhất đâu?”
Ít nhất thì có khả năng giây tiếp theo sẽ ngủm luôn.
May là nhà họ Nam là gia đình giàu có, hơn nữa còn có Tần Dự Thâm chăm sóc, chứ nếu đổi lại là người bình thường thì e là cô đã không qua khỏi từ lâu rồi.
Tiểu Ác: “Cô còn chưa nhận được câu trả lời của Nam Hạo đã bỏ đi, cô không sợ ông ta sẽ tiếp tục chấp mê bất ngộ muốn cứu cô mà hợp tác tiếp với những người kia hay sao?”
Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường: “Những gì cần nói đều đã nói, cần phải cho ông ấy thời gian ở một mình để suy nghĩ kỹ lại.”
Tiểu Ác: “Cô không sợ kết quả cuối cùng mà ông ta suy nghĩ vẫn là tiếp tục hợp tác với chợ đen à?”
Nam Hạo yêu con gái Nam Ly rất nhiều. Thật ra Nguyễn Tiểu Ly có thể lấy cái chết ra để cưỡng ép, đảm bảo Nam Hạo sẽ đồng ý không bao giờ làm những việc đó nữa.
Tiểu Ác cảm thấy như vậy rất nhanh gọn.
Nguyễn Tiểu Ly đoán được suy nghĩ của Tiểu Ác, cô nói đều đều: “Đối với nguyên chủ mà nói thì đây là một người cha thương mình đến tận xương tủy, nếu lấy cái chết ra để ép buộc thì vừa không tôn trọng bản thân mà cũng vừa không tôn trọng ông ấy. Càng đến thời gian cuối thì càng phải cho ông ấy bình tĩnh để tự mình ngẫm lại.”
Lần trước cô đã nói với Nam Hạo là cho dù có chết cũng sẽ không lấy thận không sạch, nhưng lần này cô sẽ không nói. Có những lời phải chờ đợi đến lúc thích hợp, nếu nói không đúng thời điểm thì có thể làm tổn thương tình cảm của nhau.
Tiểu Ác: “Cái ta nói ở đây là lỡ như. Lỡ như ông ta vẫn lựa chọn tiếp tục hợp tác với chợ đen thì sao?”
“Vậy thì ngăn cản thôi, không để cho ông ấy làm ra chuyện sai lầm.”
Tiếu Ác: “Cô nghĩ với cái cơ thể rách nát của cô có thể ngăn cản được sao?”
“Nếu ta không được thì còn có Tần Dự Thâm mà.” Giọng điệu của Nguyễn Tiểu Ly cao lên một chút.
Ta không chỉ có một mình, ta còn có thêm Tần Dự Thâm nữa nha~
Tiểu Ác cau mày, hé miệng nhưng lại không biết nói gì, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly đang khoe khoang trước mặt nó?
Là ảo giác hay sự thật là như vậy?
Nguyễn Tiểu Ly nằm được một lúc thì điện thoại reo lên. Vừa nghe thấy tiếng chuông, ánh mắt của cô hiện rõ sự vui mừng.
“Mới có bao lâu đâu mà anh đã gọi cho em rồi. Tần Dự Thâm, có phải anh vô cùng vô cùng nhớ em đúng không?”
“Ừm.” Âm thanh khàn khàn truyền từ đầu dây bên kia tới.
Trong khoảng thời gian này, hai người họ dường như là dính nhau như hình với bóng, hôm nay mới tách nhau ra một chút thôi mà Tần Dự Thâm đã cảm thấy cả người bức bối.
Tần Dự Thâm đã chạy được một đoạn, chỗ này cách Nam gia rất xa, hắn thật sự không nhịn được nữa nên liền nhấc máy gọi cho Nguyễn Tiểu Ly.
“Rất nhớ em kiểu gì mà chỉ trả lời em có một chữ vậy? Nào, miêu tả em nghe xem anh nhớ em thế nào?”
Thấy cô lại nghịch ngợm, Tần Dự Thâm đáp: “Anh muốn buộc em lên người anh từng giờ từng phút và luôn luôn ở trong tầm mắt của anh.”
“Còn gì nữa?” Cô vẫn còn muốn nghe tiếp.
Tuy nhiên, Tần Dự Thâm cũng không biết nói cái gì tiếp. Đối với hắn, lời thổ lộ vừa rồi đã là cực hạn, mấy lời sến súa quả thật quá khó nói.
“Tiểu Ly Ly, khi nào anh đến đón em được?”
“Anh muốn đến lúc nào thì cứ đến.”
?!
Hạnh phúc tới quá đột ngột, Tần Dự Thâm lập tức quay đầu xe chạy về Nam gia.
…
Ngày hôm đó, Nam Hạo vẫn tự nhốt mình ở trong phòng sách mãi đến trời tối mới xuống lầu. Ông vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tần Dự Thâm đang ở cùng Nguyễn Tiểu Ly.
Trong khoảng thời gian này, Nam Hạo cũng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của con gái mình: tươi cười và nói chuyện nhiều hơn, tính cách cũng bắt đầu cởi mở. Mà toàn bộ những thay đổi này đều là vì Tần Dự Thâm. Nam Hạo cũng vì đó mà cảm thấy rất vui mừng.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu lên: “Bác trai.”
Lúc còn làm bác sĩ, hắn đã xưng hô với Nam Hạo là ông Nam. Nhưng hiện tại, hắn kêu Nam Hạo là bác trai, cũng bởi vì hắn đang sử dụng thân phận bạn trai của con gái ông.
Nam Hạo cười, nói: “Lát nữa bác sẽ bảo người giúp việc dọn một căn phòng cho cháu. Bây giờ cũng khuya rồi, cháu ở lại đây ngủ luôn đi. Cháu đã vất vả chăm sóc Ly Nhi rồi.”
Tối hôm nay, Dì Trần đã chuẩn bị một bàn lớn thức ăn. Nam Hạo và Tần Thâm được dịp liền cùng nhau nói luyên thuyên vô số chuyện. Nguyễn Tiểu Ly vừa ăn vừa nghe hai người họ trò chuyện, đồng thời cũng quan sát nét mặt của Nam Hạo. Tám chín phần trên gương mặt ông là sự hài lòng.
Ăn xong cơm tối, Nam Hạo đứng dậy: “Ly nhi, đi lên phòng sách với cha một lát, cha có chút chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.”
Tần Dự Thâm khẽ giật mình. Hắn buông chén đũa, lấy một tờ giấy và chậm rãi lau các ngón tay.
Nguyễn Tiểu Ly đi lên lầu với Nam Hạo.
Vừa đến nơi, đột nhiên Nam Hạo ngồi phịch xuống ghế giống như một quả khinh khí cầu bị xì hơi.
Nguyễn Tiểu Ly bị hành động của ông làm hoảng sợ, nhanh chóng đi qua: “Cha, cha bị sao vậy?”
Nam Hạo mở miệng thở gấp, “Không sao, không sao. Chỉ là cha muốn nói với con rằng cha đã nghĩ thông suốt…”
Nét mặt của Nam Hạo lúc này rất phức tạp, không rõ là đang vui hay buồn, cả người tiều tụy đi trông thấy.
“Cha…”
“Cả buổi chiều hôm nay cha đã cẩn thận ngẫm lại những lời mà con nói và cha quyết định sẽ tôn trọng ý kiến của con. Nếu con đã không muốn lấy quả thận như vậy thì cha sẽ không ép buộc. Giờ cha chỉ hy vọng sẽ có quả thận phù hợp với con… Cha thật sự không dám nghĩ đến cảnh con chết ngay trước mặt cha. Con là do cha nuôi lớn lên từng chút một, từ những ngày con còn bé nằm trong vòng tay của cha, nắm lấy tay cha và nói ê ê a a. Hiện tại vất vả lắm con mới có thể trưởng thành... Cha thật sự, thật sự không có cách nào cứ thế trơ mắt nhìn con chết…”
Không thể nào trơ mắt nhìn con gái mình chết, nhưng bây giờ ông cũng không thể làm trái ý con gái mà đi lấy một quả thận phi pháp.
Tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly lúc này rất phức tạp, hốc mắt cô chua xót vô cùng. Lần này không phải là diễn mà là cô muốn khóc thật.
Nam Hạo suy sụp: “Ly Nhi, con đi ra ngoài đi. Con yên tâm, cha sẽ không giao dịch với bên chợ đen nữa. Giờ con về nghỉ ngơi đi, cha cần yên tĩnh một lát.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy họng của mình như có cái gì nghẹn lại. Nhìn thấy Nam Hao như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá thấp tình cha con của Nam Hạo đối với nguyên chủ rồi.
Hiện tại Nam Hao đang khó lựa chọn hơn bất cứ ai…
Rời khỏi phòng sách, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông đang lặng lẽ đứng trên hành lang đợi mình.
Tần Dực Thâm yên lặng đứng đó, đôi mắt thâm thúy như nhìn thấu hết mọi việc. Hắn vươn hai tay về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong vòng tay hắn: “Tần Dự Thâm, anh nói xem em có khả năng chết không?”
“Không đâu, em quên anh là bác sĩ sao? Anh là bác sĩ giỏi nhất, có anh ở đây thì em sẽ không chết.” Tần Dự Thâm siết chặt vòng tay.
Thân thể hắn đang run rẩy, chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nguyễn Tiểu Ly lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn. Thật ra cô không sợ chết, cô chỉ sợ khi mình chết rồi thì những người yêu thương mình sẽ đau khổ.
Bản thân có thể chết hay không, chính Nguyễn Tiểu Ly cũng không biết, haha.
Tần Dự Thâm bế thốc Nguyễn Tiểu Ly lên: “Anh đưa em đi nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi chuyện gì nữa, tất cả cứ giao cho anh.”