Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nam Âm Niểu thoát ra vào lại nhưng bài đăng kia thật sự không thấy đâu.

“Sao lại đột nhiên biến mất?”

Nam Âm Niểu trầm mặc, cầm điện thoại cẩn thận suy nghĩ. Hiện tại đã có thể xác định rằng những bình luận kia đều được đăng lên từ chiếc thoại này, nhưng giờ bài đăng trên diễn đàn đã biến mất…

“Biến mất rồi, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu…”

Cô cứ có dự cảm xấu rằng đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Bài đăng biến mất đồng nghĩa với việc sẽ không có thêm bình luận nữa, sẽ chẳng người nào biết bước tiếp theo Nguyễn Ly Ly sẽ dùng cách gì để giết ai.

Vậy lấy được chiếc điện thoại này để làm gì?

Nam Âm Niểu bực bội trong lòng, kiểm tra kỹ điện thoại.

Trong điện thoại chỉ có vài ứng dụng cơ bản mà các cô gái thường hay sử dụng như camera làm đẹp, vài trò chơi offline, phần mềm đọc truyện và ứng dụng mạng xã hội.

Nhấp vào ứng dụng mạng xã hội, Nam Âm Niểu định xem cuộc trò chuyện cuối cùng ở trên đầu hòng tìm kiếm manh mối. Tuy nhiên, cô phát hiện các cuộc trò chuyện đã bị xóa không còn một cái, cứ như có ai đó đã cố ý xoá đi.

Ai đã xóa, Nguyễn Ly Ly tự xóa sao?

Tìm hết điện thoại cũng không nhìn thấy có gì khả nghi, cuối cùng Nam Âm Niểu chỉ đành trả điện thoại về lại lớp học. Cô không thể mang nó về phòng ngủ được, sẽ khiến các bạn khác sợ hãi.

Trong một góc tối tăm của ký túc xá có một dáng người mảnh khảnh bước ra, đó là Nguyễn Tiểu Ly với bộ đồng phục váy ngắn.

Nguyễn Tiểu Ly yên lặng lắc đầu: “Vẫn không thể thích nổi chuyện cô ta lục điện thoại của ta…”

Tiểu Ác: “Không phải cô đã xóa lịch sử trò chuyện rồi à, cô ta sẽ không tìm ra được chân tướng. Nhưng tại sao lại phải xóa? Để cô ta xem lịch sử trò chuyện rồi tra ra nguyên nhân cái chết của cô không tốt sao?”

Nguyễn Tiểu Ly khoanh tay dựa vào tường: “Ta cảm thấy cho cô ta biết rõ chân tướng cũng không sảng khoái lắm. Người nghĩ mà xem, để chính miệng người năm đó hại chết ta nói ra mọi chuyện thì có phải sẽ chơi vui hơn không?”

“Mẹ nó.” Tiểu Ác chửi thề: “Thì ra cô đang âm mưu như vậy, vậy cô muốn để chính miệng ai nói ra đây?”

“Đương nhiên là kẻ đầu sỏ gây nên tội rồi.”

Cả đám người kia đều đã hại chết cô, nhưng chỉ có một người trong số đó là đầu sỏ phạm tội, là người đã đẩy cô ngã chết.

Tiểu Ác mở màn hình lên để kiểm tra điểm tích lũy: “Đã lấy được hết điểm của nhiệm vụ tạo ra bầu không khí kinh hoàng rồi. Bây giờ chỉ cần giết ba người cuối, sau đó để vai chính nghe được chân tướng cái chết của cô và sau cùng là để nam chính bắt cô đi là xong.”

“Ừm.”

Theo tiến độ phát triển hiện tại thì nhiệm vụ còn lại không thành vấn đề. Chờ người cuối cùng chết, mọi sự thật cũng sẽ sáng tỏ.

Tiếp theo sẽ giết ai đây nhỉ?

Nguyễn Tiểu Ly cười khẽ, cả ký túc xá im ắng dường như cũng văng vẳng tiếng cười quỷ dị ấy.



Ngày hôm sau, Trâu Thục Vũ bị cảm sốt nên xin nghỉ bệnh để về nhà.

Vương Vân Vân ở lại run rẩy không thôi, đi học cũng không để tâm vào bài giảng, người ngồi bàn sau vừa chạm nhẹ một cái đã khiến cô sợ hãi hét lên.

Học sinh ngồi sau khó hiểu hỏi: “Vương Vân Vân, cậu làm gì vậy? Tớ đưa bài tập về nhà để cậu truyền lên trên thôi mà, cậu hét lên làm gì? Làm tớ sợ hết hồn này.”

Vương Vân Vân nhận bài tập rồi truyền lên trên, ánh mắt ngoa nghiêng xung quanh nhưng không nói gì.

Ở bên kia, Nam Âm Niểu vẫn luôn im lặng quan sát bên này.

Thẩm Tử Hoài liếc nhìn một cái, sau đó lấy ra một tờ giấy, viết: Người chết tiếp theo là Vương Vân Vân?

Nguyễn Tiểu Ly nằm trên bàn ngáp: “Ừ.”

Nói cho cậu biết đấy, để xem cậu có ngăn cản không?

Nếu ngăn cản, sau này cô sẽ không để ý tới cậu ta nữa.

Tiểu Ác: “Nhớ tìm cơ hội tác hợp nam nữ chính.”

“Được…” Nguyễn Tiểu Ly luôn cảm thấy thằng nhóc Tiểu Ác này không đáng tin cậy, lệch rồi thì còn tác hợp  được sao?

Ừm… Thôi đi, để cô thử vậy.

Hôm nay có tiết học thể dục, hiếm khi mới có dịp các giáo viên môn khác không chiếm dụng giờ thể dục để dạy học.

Sau khi các học sinh đến sân thể dục và chạy bền xong, cuối cùng cũng nghe thấy câu nói hằng mong đợi: Tiết học hôm nay lớp được hoạt động tự do!

Hoạt động tự do, đây đúng là giây phút được thư giãn đầu óc của học sinh lớp 12 như bọn họ.

Lớp phó thể dục dẫn một số học sinh đến phòng thiết bị để lấy dụng cụ.

Các nam sinh cầm mấy trái bóng rổ đi thẳng vào sân bóng, còn các nữ sinh thì lấy ngẫu nhiên một vài dụng cụ để chơi. Nhưng phần lớn các nữ sinh đều tìm một bãi cỏ râm mát để ngồi nói chuyện.

Nam Âm Niểu đi thẳng đến chỗ của Vương Vân Vân, nắm lấy cánh tay cô ta kéo tới một bóng cây vắng vẻ.

Vương Vân Vân có chút sợ hãi: “Lớp trưởng, cậu kéo tớ đi đâu vậy?”

Nam Âm Niểu kéo cô ta đến dưới tàng cây vắng người, nhìn xung quanh một cái rồi hỏi: “Cậu biết chuyện gì phải không?”

“…” Vương Vân Vân không nói gì.

“Không trả lời? Cậu biết chuyện gì? Đang chột dạ cái gì? Nguyễn Ly Ly không phải tự nhảy lầu mà là bị một đám người hại chết, có đúng hay không?”

Nam Âm Niểu cũng không khẳng định một trăm phần trăm mà chỉ nói đón đầu. Thế nhưng Vương Vân Vân lúc này lại chột dạ, từng câu từng chữ của Nam Âm Niểu như nện xuống trái tim đang cực kỳ hoảng loạn của cô.

Vương Vân Vân né tránh ánh mắt: “Tớ không biết cậu đang nói gì. Cậu đừng hỏi tớ nữa, tớ muốn đi chơi nhảy dây.”

Nói xong cô liền muốn rời đi, Nam Âm Niểu giữ tay cô lại: “Vương Vân Vân! Cậu còn muốn giấu diếm tới khi nào? Cậu cho rằng những bạn kia chết là tự sát sao? Trên đời này thật sự có ma. Cậu không nói ra chuyện lúc trước thì càng ngày sẽ càng có nhiều người chết hơn nữa, bao gồm cả cậu!”

Bao gồm cả cậu!

Bốn chữ này đập mạnh vào trái tim của Vương Vân Vân. Toàn thân Vương Vân Vân phát run, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không… không… tôi không muốn chết…”

Ánh mắt Nam Âm Niểu loé lên. Quả nhiên là cậu ta biết gì đó. Cậu ta đang chột dạ, chắc chắn chuyện năm đó có liên quan đến cậu ta.

Giọng nói của Nam Âm Niểu dịu xuống, cô đi tới gần Vương Vân Vân, nói: “Vương Vân Vân, nếu cậu không muốn chết thì hãy nói ra chuyện năm đó. Tớ có thể giúp cậu.”

Vương Vân Vân, người đang cực độ sợ hãi, nghe thấy vậy thì như tìm được cọng rơm cứu mạng, cô nắm lấy bàn tay của Nam Âm Niểu: “Cậu có thể giúp tôi sao? Thật sự có thể giúp tôi sao? Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết!”

“Chỉ cần cậu nói ra chân tướng năm đó, chắc chắn tớ sẽ giúp các cậu.”

“Giúp tôi… giúp tôi… cậu giúp tôi thế nào?” Vương Vân Vân còn chưa sợ đến nỗi quá ngu ngốc, cô hỏi.

Nam Âm Niểu giải thích: “Nguyễn Ly Ly bị người ta hại chết nên oan hồn của cô ấy mới quay lại đòi mạng. Chỉ cần cậu kể lại chuyện của năm đó cho tớ biết chân tướng thì tớ mới có thể báo cảnh sát, như vậy linh hồn Nguyễn Ly Ly mới được an ủi, nhất định cô ấy sẽ không tiếp tục giết người nữa.”

Trong mắt Vương Vân Vân vốn dĩ đang tràn ngập hy vọng, nhưng khi nghe đến ba chữ “báo cảnh sát”, ánh mắt của cô lập tức ảm đạm.

Không thể báo cảnh sát, nhất định không thể báo cảnh sát!

Nếu báo cảnh sát thì tất cả mọi người sẽ xong đời ngay, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.

Bây giờ cô mới mười bảy tuổi, tương lai còn tươi đẹp biết bao nhiêu, rất nhiều thứ tuyệt vời cô còn chưa được nhìn thấy, tuyệt đối không thể để nửa đời còn lại ngồi mục xương trong tù được!

Tuyệt đối không thể báo cảnh sát!

Vương Vân Vân hất bàn tay của Nam Âm Niểu ra: “Không, tôi không tin cậu. Cậu đừng hỏi tôi nữa, tôi thật sự không biết gì cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK