Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sẵn tiện tới đây, hôm nay cũng không còn chuyện gì khác vậy đi xem ký túc xá một lần cũng được.
Nguyễn An cũng đi theo.
Hạ Trung sắp xếp cho mỗi người một phòng đơn. Trong phòng có tủ quần áo, giường, laptop và quan trọng nhất là một dàn máy tính xịn sò.
Nguyễn Tiểu Ly vừa liếc mắt thấy dàn máy tính kia thì thích ngay.
Mỗi phòng trong ký túc xá đều có nhà vệ sinh riêng.
Nguyễn An nhìn thấy môi trường này thì rất hài lòng.
Sạch sẽ, vệ sinh.
Nguyễn An tò mò: “Hai bên trái phải là ai ở?”
“Là thành viên của đội chính. Tầng này dành riêng cho đội chính.” Huấn luyện viên Chung trả lời.
Mà lúc này, có một nhóm người đang đi lên cầu thang, đa số đều là nam, chỉ có một vài người là nữ.
Họ chính là thành viên của đội chính, vừa mới kết thúc huấn luyện buổi sáng nên khá mệt, giờ đang trở về phòng để nghỉ ngơi.
Thừa Mặc đi đằng trước, vừa ngẩng đầu lên đã ba người đứng trước một căn phòng.
Huấn luyện viên Chung, một người đàn ông xa lạ và đàn em Nguyễn Tuấn Ly.
Đến ký hợp đồng?
Thừa Mặc bước nhanh tới: “Tuấn Ly, cậu ký hợp đồng xong chưa?”
“Ừm.”
Nguyễn An nhìn thoáng qua thiếu niên thoạt nhìn rất trẻ tuổi trước mặt.
Ở đằng sau, một nhóm các thành viên của đội chính cũng đã đi tới. Thấy Thừa Mặc trở nên nhiệt tình, hơn nữa họ cũng biết hôm nay Tuấn sẽ đến để ký hợp đồng, vậy có nghĩa chàng trai này là Tuấn?
Vì là người đồng trang lứa, cũng chơi game nên cả bọn rất nhiệt tình.
“Cậu là Tuấn hả? Thật không ngờ cậu còn nhỏ như vậy. Hoan nghênh cậu gia nhập vào đội chính.”
“Có cậu vào rồi, đội trưởng sẽ không còn là người nhỏ nhất trong đội nữa.”
Huấn luyện viên Chung bước sang một bên để nhóm thanh niên trò chuyện, đồng thời nói với Nguyễn An: “Họ đều là thành viên của đội chính, sau này sẽ cùng huấn luyện và thi đấu với Tuấn Ly.“
Nguyễn An nghe vậy bèn gật gật đầu, đồng thời quan sát những người này.
Tất cả họ đều tràn đầy sức sống, tinh thần hăng hái và đối xử với Tiểu Ly rất thân thiện.
Thừa Mặc nhìn thấy Nguyễn An đã đoán được đại khái người đàn ông này là ai, hắn mở miệng chào hỏi: “Chào chú.”
Đội trưởng đã lên tiếng, những người còn lại cũng ríu rít chào theo.
Nguyễn An cười hòa nhã: “Chào các cháu. Sau này Tiểu Ly sẽ huấn luyện và thi đấu với các cháu. Thời gian tới mong mọi người giúp đỡ con gái chú nhiều hơn.”
Vốn mọi người còn đang cười nói rất vui vẻ.
Đột nhiên nghe thấy 3 chữ “con gái chú”…
Trong nháy mắt, khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.
Con gái chú?
Tròng mắt của bọn họ đảo quanh người Nguyễn Tiểu Ly một vòng?
Nữ?
Em gái? Không phải em trai!
Người ngạc nhiên nhất chắc có lẽ là Thừa Mặc.
Thừa Mặc đã không giữ được biểu cảm của mình nữa, khuôn mặt tuấn tú cứng đơ và sững sờ. Có lẽ từ lúc chào đời tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ có biểu cảm ngu ngốc như vậy.
Con gái?
Đàn em là nữ?
Vậy tại sao cô ấy không nói?
Hôm đó lúc hẵn điền thông tin… hình như hắn đã viết là nam. Mặc dù đàn em… Nguyễn Tuấn Ly đã đọc sơ qua nội dung, nhưng có thể đã không nhìn tới mục giới tính mà chỉ xem những câu trả lời khác.
Huấn luyện viên Chung nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cả đám thì lập tức ho khan để nhắc nhở mọi người chú ý biểu cảm của mình.
Có người sực tỉnh, sau đó vội vàng cười nói: “Chắc chắn rồi ạ, chúng cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Em ấy là người nhỏ nhất trong đội, chúng cháu nhất định sẽ tận tình chăm sóc em ấy.”
“Chú yên tâm đi, chúng cháu sẽ chăm sóc em gái ạ.”
Thừa Mặc không nói gì, thậm chí bây giờ hắn không dám nhìn Nguyễn Tuấn Ly.
Dường như từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ nói mình là con trai. Chính hắn đã gọi người ta là đàn em, cũng chính hắn đã điền giới tính nam cho người ta.
Lỗ tai Thừa Mặc đỏ bừng, hắn đang cố gắng khiến bản thân như một người vô hình. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn xấu hổ đến vậy.
Thảo nào hắn thấy dáng người của Nguyễn Tuấn Ly nhỏ nhắn, cơ thể không cao lắm, vòng eo đặc biệt mảnh khảnh… gương mặt lại rất tinh xảo.
Hóa ra đó không phải là con trai, mà là… con gái.
Nguyễn Tiểu Ly đứng một bên không nói gì, âm thầm thưởng thức biểu cảm của Thừa Mặc.
Chậc chậc, biểu cảm thật thú vị.
Tai cũng đỏ hết rồi.
Ánh mắt trần trụi của Nguyễn Tiểu Ly rất khó để bỏ qua. Thừa Mặc cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình. Dù hắn biết đó là ai nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không dám đối diện với nó.
Hôm nay đã ký hợp đồng xong. Từ lúc đặc bút ký tên, Nguyễn Tiểu Ly đã trở thành thành viên của Hạ Trung. Chiều nay, cô sẽ có buổi huấn luyện đầu tiên.
Nguyễn An ở lại không lâu liền rời đi, để Nguyễn Tiểu Ly ở lại Hạ Trung một mình.
Huấn luyện viên Chung nhìn bọn họ rồi nói: “Chiều nay huấn luyện đừng đến trễ, giữa trưa các em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Huấn luyện viên Chung vừa đi, nhóm thanh niên lập tức xôn xao.
“Tuấn, thật không ngờ em lại là con gái. Bề ngoài của em thoạt nhìn quá giống con trai. Đội trưởng còn cho bọn anh xem hồ sơ cá nhân của em, trong đó ghi giới tính nam rất rõ ràng.”
“Đúng rồi, đội trưởng, thông tin của cậu có vấn đề nha.”
Nguyễn Tiểu Ly trông thấy tai Thừa Mặc càng lúc càng đỏ.
Dù bình thường Thừa Mặc có vẻ khá hoạt ngôn và giỏi ăn nói nhưng thật ra hắn… cũng biết xấu hổ.
Tiểu Ác: “Chậc chậc, cô mau cứu nam chính đi kìa. Ta sợ anh ta xấu hổ rồi tìm cái khe chui xuống đất luôn không chừng.”
Nguyễn Tiểu Ly cười, cất lên giọng nói bất phân được nam nữ: “Chuyện giới tính là do em điền sai. Do em thường xuyên giả trai nên quen tay.”
Thường xuyên giả trai?
Ngoại hình cộng thêm giới tính.
Một thành viên tò mò hỏi: “Nhanh khai thật đi, em có bao giờ trêu ghẹo con gái chưa?”
“Phụt.” Có người cười phun.
Tuy nhiên, nói thật lòng khi đối mặt một Tuấn thế này khiến họ hơi khó tiếp thu.
Đây là một cô gái.
Một chàng trai quá đẹp, có khí chất, thậm chí còn đẹp hơn những người đàn ông thực thụ như họ.
Ngoại hình đẹp mà còn ghi giới tính của mình là nam, có phải Tuấn muốn tán gái không?
Bọn họ cũng rất tò mò.
Nguyễn Tiểu Ly híp mắt cười: “Trêu rồi, em là hotboy trong trường đó.”
“Ặc, anh cảm thấy em đang khoe khoang.”
“Thật kỳ lạ, con gái lại là hotboy. Lúc anh đi học thậm chí còn không nhận được một bức thư tình của bạn nữ nào.”
Nguyễn Tiểu Ly nói thêm: “Chính tai Thừa Mặc đã nghe em thấy từ chối con gái đó.”
“Không thể nào? Thật sự có nữ sinh tỏ tình với em à?”
Một người hỏi Thừa Mặc: “Đội trưởng, Tuấn nói thật không vậy? Thật sự có nữ sinh tỏ tình với em ấy, sau đó em ấy từ chối hả?”
Hai mắt Thừa Mặc tối như mực, giọng nói của hắn khàn khàn: “Ừm, là thật.”
Ngày đó ở sân thể dục, đúng là hắn đã nghe được người ta tỏ tình với Nguyễn Tuấn Ly, nhưng sau đó cô ấy đã từ chối.
Tất cả các chàng trai có mặt ở đây đều phát ra âm thanh không cam lòng và ghen tị.
Con gái còn có người tỏ tình, còn bọn họ thì sao? Có cô gái nào nói chuyện với bọn họ không?
“Tuấn, em dạy bọn anh cách tán gái đi. Anh có thể tặng vũ khí cho em để được chỉ dạy.”
“Đúng vậy, anh cũng muốn. Anh lớn vậy rồi mà còn chưa nắm tay con gái bao giờ.”
Thừa Mặc nhìn các thành viên trong nhóm vây quanh Nguyễn Tuấn Ly, ánh mắt hắn hơi ảm đạm đi. Hắn không phải là người duy nhất quen biết cô…
Nguyễn Tiểu Ly nói một cách chậm rãi: “Không dạy được.”
“Tuấn, đừng keo kiệt như vậy, dù sao em cũng là con gái, không cần con gái làm bạn gái nhưng tụi anh lại cần mà. Nhanh nhanh nói cho tụi anh biết bí quyết tán gái của em đi.”
“Bí quyết chính là khuôn mặt này.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly nói tiếp: “Nên em không dạy được thật mà.”