Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly hơi mơ hồ. Sau một hồi yên lặng ngẫm nghĩ, nàng rất chắc chắn tối qua mình không hề đi giết đệ tử, cũng không mộng du đi ra ngoài.
Sao lại có đệ tử chết nhỉ?
Đúng rồi! Đêm qua hình như trong lúc mơ mơ màng màng, nàng có nghe thấy tiếng động gì đó. Có điều nàng đã không đi lo chuyện bao đồng.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, tùy tiện xõa tóc rồi đi ra mở cửa: “Người chết là ai? Chết như thế nào? Vừa nói vừa dẫn ta đi xem.”
Bách Lý Diêm Khể đi theo sau nàng: “Người chết là một nữ đệ tử tên Sam Vân Tử. Nguyên nhân chết là do… bị đâm nhiều nhát dao khiến máu chảy đầy đất, cổ thì bị sợi dây mảnh siết đứt. Nạn nhân đã bị hành hạ đến chết.”
Bước chân của Nguyễn Tiểu Ly lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã ra đất, may mà có Bách Lý Diêm Khể nhanh tay nhanh mắt đỡ được nàng.
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly hiện lên vẻ ngạc nhiên. Đó chẳng phải là thủ pháp giết người của nàng sao?
Nhưng đêm qua nàng hoàn toàn không đi giết người mà.
Thế thì ai giết?
Đây là vu oan giá họa!
Biểu cảm trên mặt của Nguyễn Tiểu Ly rất thản nhiên: “Lại là tên hung thủ kia.”
Sắc mặt nam nhân khẽ biến đổi, hắn nói: “Không, không phải. Hung thủ lần này là một người khác, chẳng qua là hắn bắt chước thủ pháp của người kia mà thôi.”
“Sao ngươi biết được là người khác?”Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu hỏi.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly bây giờ đã tò mò gần chết, rốt cuộc là ai lại đi mô phỏng thủ đoạn giết người của nàng đây?
Mục đích là muốn vu oan giá họa ư? Nếu vậy thì tại sao lại bắt chước không giống, còn bị nam chính nhìn ra được điểm khác biệt?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến căn phòng xảy ra án mạng.
Các đệ tử đứng đầy bên ngoài phòng, trên gương mặt của cả đám đều toát lên vẻ hoảng sợ tựa như mấy con chim non bị hù dọa đến ngơ ngác sững sờ, sắc mặt của người này còn khó coi hơn người kia. Trong đó có một nữ đệ tử đang khóc thút thít, chắc là bạn tốt của đệ tử vừa chết kia.
Vừa vào trong, Nguyễn Tiểu Ly liền thấy ngay một nữ đệ tử đang nằm ở giữa phòng. Nữ đệ tử mặc đồ ngủ mỏng trắng tinh, thi thể lúc này đang nằm rạp trên mặt đất, toàn bộ quần áo đều bị máu nhuộm đỏ.
Trên người nữ tử bị chọc vài nhát dao, thi thể nằm úp sấp xuống, đầu nghiêng về một bên, có thể thấy rõ dấu vết bị sợi dây mảnh siết trên cổ nàng.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn qua Bách Lý Diêm Khể cao hơn mình: “Sao ngươi biết vụ này không phải do hung thủ kia làm?”
Bách Lý Diêm Khể chỉ vào vết dây hằn trên thi thể: “Vết hằn lần này hướng lên, chứng tỏ là do một người rất cao làm. Hơn nữa, độ sâu của nó cũng lớn hơn nên có thể xác định được người này không chỉ cao lớn mà còn rất khỏe.
Còn hung thủ trước đây vốn là một người có thể trạng nhỏ bé, sức lực cũng không lớn lắm, khả năng cao là nữ tử. Nhưng từ các chi tiết của án mạng lần này cho thấy, tên hung thủ có khả năng là nam tử hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe Bách Lý Diêm Khể phân tích, bất giác lại nhìn hắn chăm chú.
Sư điệt à, nghe ngươi miêu tả xong ta cảm thấy dáng dấp của ngươi rất giống hung thủ đó.
Thân thể cao ráo, sức lực cực lớn.
Nhưng điều này hoàn toàn không có khả năng. Bách Lý Diêm Khể là nam chính của thế giới này, là người thuộc phe chính nghĩa, sao có thể giết hại đệ tử chứ.
“Sư thúc, có thể tên hung thủ trước kia có đồng lõa.” Bách Lý Diêm Khể chậm rãi nói.
Đồng lõa?
Về vấn đề này thì không ai hiểu rõ hơn nàng. Từ trước tới nay, nàng chỉ có một mình, lấy đâu ra đồng lõa.
Nét mặt của Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt, nàng gật đầu: “Gọi hết nam đệ tử tới đây, hỏi rõ từng người xem giờ Tý đêm qua đang làm gì, cẩn thận kiểm tra tay của bọn họ, kiểm thêm quần áo nữa.”
Các đệ tử ngoài cửa nghe Bách Lý sư huynh nói có hai hung thủ, cả đám đều không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
“Sư huynh, buổi tối tất cả chúng ta có thể ở cùng nhau được không? Có đến tận hai hung thủ đó. Ta… ta muốn sống trở về tiên môn.”
Một đệ tử đã sụp đổ vọt vào muốn kéo tay Bách Lý Diêm Khể. Bách Lý Diêm Khể lập tức né tránh. Những đệ tử khác cũng tụm lại.
“Sư huynh, tất cả chúng ta cứ ở với nhau đi, buổi tối tuyệt đối không nên tách ra một mình. Thật đáng sợ, những tên hung thủ đó thật sự chính là kẻ điên, tại sao lại muốn giết người chứ? Những đệ tử đã chết có thù oán gì với bọn hắn đâu.”
Bách Lý Diêm Khể nhíu mày: “Bình thường ai là người thân quen với Sam Vân Tử nhất? Trước khi nàng chết có đắc tội ai không?”
Đắc tội với ai ư? Không có người nào biết rõ người Sam Vân Tử đắc tội là ai hơn Bách Lý Diêm Khể cả.
Sắc mặt Bách Lý Diêm Khể lúc này không có chút sơ hở nào, cũng sẽ không ai hoài nghi Bách Lý sư huynh luôn luôn chính trực lại là hung thủ.
Một nữ đệ tử khóc lóc nói: “Không có. Tuy đôi khi Sam Vân Tử có hơi nóng tính, nhưng cũng không đến mức phải giết nàng ấy.”
Danh Sách Chương: