Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Tớ… Tớ chắc chắn…” Hiện tại Vương Vân Vân bị kích thích rất lớn.
Nam Âm Niểu cầm chiếc điện thoại kia lên, mọi người trong lớp đều bất giác lui về phía sau vài bước. Ai mà biết được trên điện thoại kia có thứ gì dơ bẩn bám vào hay không chứ.
Nếu nhìn kỹ điện thoại sẽ phát hiện trên màn hình có rất nhiều vết nứt, chắc nó đã phải chịu một cú va đập rất mạnh.
Một học sinh nhìn thấy vết nứt, nói: “Cái điện thoại này có lẽ bị va đập khi nhảy lầu nên mới trở nên như vậy.”
“Nhưng tớ nhớ rõ cái điện thoại đó đã bị cảnh sát đem đi rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây được? Ai sạc điện cho nó, ai đặt nó ở đó?”
“Tớ cảm thấy Nguyễn Ly Ly thật sự đã trở lại…”
Trương Hạo kẹp máy tính bảng ở dưới nách, chắp tay trước ngực và nói với cái bàn: “Nguyễn Ly Ly à, nể tình trước kia tớ và cậu cũng có nói chuyện với nhau, tớ cũng chưa từng bắt nạt cậu, cũng không mưu hại cậu bao giờ. Từ những chuyện đó, cầu xin cậu có thù báo thù, có oán báo oán mà tìm người hại chết cậu đi, ngàn lần đừng tìm tới tớ, tớ sợ chết lắm.”
Tuy rằng ngày thường cái miệng nhỏ của Trương Hạo có hơi ồn ào, nhưng đúng là hắn chưa từng mưu hại chết người. Trương Hạo chắp tay xá với cái bàn vài cái.
Tiểu Ác: “Phụt.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên cửa sổ nhìn đám người kia, cô đặc biệt liếc mắt qua Trương Hạo một cái: “Tên này thật là hài hước.”
Tiểu Ác: “Đúng là một tên ngốc.”
“Ừ… Cậu ta càng như thế thì ta lại càng muốn hù dọa.”
Tiểu Ác cười phá lên: “Được đấy, ta giơ hai tay hai chân ủng hộ cô làm chuyện xấu, hù dọa bọn họ đi.”
Nam Âm Niểu cầm điện thoại nhìn một lúc lâu. Cô ấn nút nguồn bên hông thì màn hình lập tức sáng lên, thế nhưng giây tiếp theo cô liền ném nó ra ngoài.
“Lạch cạch…”
Điện thoại nặng nề rơi xuống đất.
“A! Có ma.”
Có người tinh mắt vừa liếc qua đã thấy được hình nền chờ của điện thoại. Hình nền chờ vậy mà lại là hình ảnh một nữ sinh nằm trên đất trước tòa nhà dạy học trong một tư thế vô cùng kỳ lạ: cổ bị gãy, tay chân vặn vẹo, khắp miệng, mắt, đầu đều chảy máu và đang nhìn điện thoại cười quỷ dị.
Nữ sinh này không ai khác chính là Nguyễn Ly Ly.
Phía trước khu dạy học chính là nơi Nguyễn Ly Ly nhảy lầu. Cô ta tử vong ngay tại chỗ thì sao còn có thể chụp được bức ảnh này? Đây không phải ma thì là gì?
Nam Âm Niểu bị cái hình nền đó làm giật mình nên mới vứt điện thoại đi. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô tiến lên nhặt điện thoại về rồi nhanh chóng ấn tắt màn hình.
Những người còn lại đã bị hình nền đó dọa sợ, khó có thể bình tĩnh lại được.
“Chắc chắn Nguyễn Ly Ly bị người khác hại chết. Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Trâu Thục Vũ, Vương Vân Vân, phòng của mấy người đã chết hai người rồi, chắc chắn là bọn họ đã hại Nguyễn Ly Ly nên mới bị trả thù. Có phải hai người cũng tham dự trong đó đúng không? Rốt cuộc lúc đó mấy người đã làm cái gì?” Một nữ sinh ép hỏi Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai cô gái. Tuy rằng ép hỏi thì có vẻ hơi ấu trĩ và vô lý nhưng mọi người cũng mặc kệ.
Nam Âm Niểu cầm điện thoại, lẳng lặng nhìn mọi người.
Vương Vân Vân cúi đầu trốn tránh ánh mắt, toàn thân run rẩy, còn Trâu Thục Vũ thì tái mặt, nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy, sao bọn tớ có thể hại Nguyễn Ly Ly? Bọn tớ vừa là bạn cùng phòng vừa là bạn thân của cậu ấy, là cậu ấy tự nhảy lầu tự sát cơ mà. Cho dù không phải cậu ấy chết vì ngoài ý muốn thì tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cả, bọn tớ thật sự không biết.”
“Các cậu thật sự không biết à? Trước kia Tô Tiểu Thanh và Trương Hiểu có xích mích gì với Nguyễn Ly Ly không?”
Trâu Thục Vũ lắc đầu: “Không rõ lắm, ngày thường cả phòng chúng tớ đều khá tốt, nếu từng có xích mích gì thì chắc chắn có thể nhận ra dễ dàng, nhưng tớ lại không thấy có chuyện gì xảy ra cả.”
Dáng vẻ thế này cũng không giống như đang nói dối. Hơn nữa bọn họ cũng bị hình nền đó dọa nên mới đi ép hỏi Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân. Đến khi dần bình tĩnh lại, mọi người đột nhiên cảm thấy bản thân đã hơi hung dữ bởi tất cả mọi thứ đều không có chứng cứ.
Giờ phút này, tiếng chuông vào học vang lên.
Nam Âm Niểu khuyên giải: “Mọi người về chỗ của mình đi, sắp kiểm tra rồi. Đừng lo, nếu không làm chuyện gì trái với lương tâm thì không cần sợ. Nhưng nếu có người làm chuyện trái với lương tâm, sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ tới.” Nói xong câu đó, Nam Âm Niểu đặc biệt chú ý đến ánh mắt Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân.
Vương Vân Vân cúi đầu, dường như vẫn đang sợ hãi, còn Trâu Thục Vũ thì đứng yên tại chỗ, chỉ thấy vẻ mặt rất kỳ quái chứ không nhìn ra được manh mối gì.
Nam Âm Niểu về lại chỗ ngồi, lấy ra túi đựng hồ sơ rồi cất chiếc điện thoại vào.
Giờ kiểm tra, lúc đầu khi phát bài ra thì cả lớp còn chưa thể tập trung. Nhưng khi thời gian dần trôi, mọi người cũng nhập tâm vào bài làm. Tuy nhiên, một số học sinh vẫn bị ảnh hưởng.
Trong khi đó, Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân đều không có tâm trạng làm kiểm tra. Hiện tại, hai người rất sợ chết, cực kỳ sợ. Cả hai luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào các cô.
Thẩm Tử Hoài nhanh chóng làm xong bài kiểm tra, sau đó viết một dòng chữ lên giấy nháp: Điện thoại của cậu bị lấy mất rồi, cậu tiếp tục đăng bình luận kiểu gì?
Nguyễn Tiểu Ly nằm bò lên bàn, không cho là đúng nói: “Không sao, kịch bản cuốn sổ Tử Thần tôi chơi chán rồi. Hơn nữa tôi cảm thấy bọn họ cũng đã chịu kinh sợ, bây giờ càng án binh bất động thì bọn họ càng hãi hùng mà thôi.”
Tuy cuốn sổ Tử Thần có thể chế tạo một bầu không khí khủng bố. Thế nhưng nếu có một ngày nó không còn nữa, bầu không khí đó sẽ càng thêm cào xé tâm can.
Khủng bố, lo lắng và hoài nghi, nguy hiểm còn đó hay là đã qua rồi? Bọn họ sẽ không thể nào đoán được kế hoạch của cô, sau đó trong lòng cả bọn đều run sợ, sợ hãi giây tiếp theo mình sẽ bất chợt tử vong.
Bầu không khí như vậy chơi sẽ càng vui.
Nguyễn Tiểu Ly vô cùng sung sướng, ngón tay còn vẽ vòng tròn ở trên bàn.
Trong mắt Thẩm Tử Hoài hiện lên ý cười: Tâm tình của cậu rất tốt nhỉ.
“Đương nhiên là tốt rồi, cảm giác báo thù rất tuyệt.”
Thẩm Tử Hoài: Có thể sẵn tiện nói cho tớ cậu còn bao nhiêu kẻ thù không?
Nguyễn Tiểu Ly: “Ba tên.” Nói cho cậu ta cũng không sao.
Ba tên?
Thẩm Tử Hoài tự hỏi, Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân thì hắn đã xác định được là có trong đó, thế thì người còn lại là ai đây?
…
Tối đó, Nam Âm Niểu mang chiếc điện thoại kia về phòng mình.
Trong phòng ký túc xá, cô mở túi hồ sơ và lấy điện thoại ra. Khi cô đang chuẩn bị mở nó lên, bạn cùng phòng liền nói: “Lớp trưởng, sao cậu lại cầm chiếc di động đó về đây? Cậu cần gì phải cầm nó về phòng chứ, tớ sợ lắm.”
Nam Âm Niểu ngẩng đầu đáp: “Đây chỉ là một chiếc điện thoại bình thường thôi, ngoại trừ hình nền có hơi kinh dị ra thì không có gì phải sợ.”
“Nó căn bản không phải điện thoại bình thường mà là điện thoại của Nguyễn Ly Ly đó. Lớp trưởng, cậu không sợ đó là chuyện của cậu, còn chúng tớ thật sự rất sợ, nghĩ cho mọi người một chút đi… Nếu không thì cậu trả điện thoại về phòng học đi, đừng mang về phòng của chúng ta nữa mà.”
Hôm nay tất cả mọi người đã bị cái hình nền đó dọa sợ rồi.
Nam Âm Niểu trầm mặc một lúc, sau đó bỏ điện thoại lại túi, không nói một tiếng nào đã cầm theo túi hồ sơ đi ra ngoài.
Xuống dưới ký túc xá, cô lấy điện thoại ra và mở nó lên. Đập vào mắt cô vẫn là tấm hình đáng sợ kia, Nam Âm Niểu cố gắng xem nhẹ nó. Kế tiếp, cô dùng điện thoại mở diễn đàn của trường ra, quả nhiên nhìn thấy số ID của Tôi Là Nguyễn Ly Ly.
Thế nhưng vào thời điểm mở ra trang chủ của diễn đàn, Nam Âm Niểu nhíu mày: “Bài viết đâu?”
Bài đăng của Vương Vân Vân biến mất?!