Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Các đại thần không dám mạo phạm Thần Điện, tất cả chỉ đành chấp nhận quay về.
Cửu long đoạt đích.
Vì vị trí Thái tử bị bỏ trống nên vị hoàng tử lớn nhất sẽ được lập thành Thái tử và kế vị.
Thế nhưng vào một đêm, Đại hoàng tử lại bất ngờ đột tử.
Ai giết?
Tất nhiên là tám hoàng tử khác rồi, thậm chí có phải bọn họ liên thủ hay không cũng không chắc.
Đại hoàng tử chết, cả hoàng đô bị bao trùm bởi bầu không khí căng như dây đàn. Bá tánh cũng chẳng dám ra khỏi cửa, bởi trên đường thường xuyên xuất hiện hắc y nhân ra tay giết người.
Đại thần không quy phục, giết!
Trong mắt các hoàng tử chỉ có ngôi vị Hoàng đế, đã quên hết cái gì gọi là gốc rễ.
Đúng lúc này, phía biên cảnh cũng truyền đến tin tức: Nam Dữ tấn công Đông Dữ.
Loạn trong giặc ngoài. Nhìn bề ngoài thì nhóm hoàng tử đã tạm lắng xuống, cùng nhau thương lượng xem nên phái ai đi biên cương chặn lại đội quân của Nam Dữ. Nhưng trong bóng tối, bọn họ vẫn ngấm ngầm phân cao thấp.
Với tình hình này, không lâu sau Nam Dữ sẽ có thể đại phá Đông Dữ. Hơn nữa Nam Dữ còn không giết hại bá tánh, ở biên cương đã có hai tòa thành chủ động mở cửa đầu hàng. Ít nhất đầu hàng thì người nhà của bọn họ sẽ được an toàn, giữ được gia viên, vả lại Nam Dữ còn phát y phục và thức ăn cho bá tánh ở tầng lớp dưới chót.
Sau khi chính sách này được ban ra, tốc độ xâm nhập vào Đông Dữ của Nam Dữ càng lúc càng nhanh.
Vậy mà trong lúc đó, nhóm hoàng tử vẫn còn mải tranh chấp hoàng vị. Các đại thần không còn cách nào khác, đành phải cầu đến Thần Điện một lần nữa.
Nửa tháng qua, không phải bọn họ chưa từng tới, nhưng Quốc sư đại nhân cứ mãi đóng cửa không muốn gặp.
“Quốc sư đại nhân, xin ngài hãy xuất phủ chủ trì đại cục, Đông Dữ sắp vong rồi.”
“Quốc sư đại nhân, cầu ngài chủ trì Đông Dữ. Đông Dữ đã được ngài bảo hộ trăm năm, hiện tại nguy cơ tứ bề, nhất định ngài sẽ không đành lòng nhìn thấy nó như vậy. Cầu Quốc sư ra mặt.”
Dù các đại thần này đang kêu khổ, nhưng thật ra trong lòng của họ đã lung lay. Các hoàng tử của hoàng tộc Đông Dữ quá khiến họ thất vọng và buồn lòng. Đám người đó chỉ lo quyền lực, không màng đến sinh tử của bá tánh, trong khi bá tánh mới là căn cơ quốc gia. Nước đã không còn, bá tánh cũng không ủng hộ thì bọn họ trở thành Hoàng đế có ích gì?
Các đại thần cực kỳ thất vọng. Nhưng bọn họ là thần tử, tuyệt đối phải vì nước vì dân. Bây giờ bọn họ chỉ biết cầu xin Quốc sư ra mặt.
Cửa Thần Điện mở ra, nhưng trong đó chẳng có ai đi ra ngoài một tiểu tư: “Quốc sư đại nhân bảo tiểu nhân ra truyền lại với các đại nhân một câu: vận số của Đông Dữ sắp tận, không cách nào xoay chuyển đất trời, phương nam làm chủ, thiên hạ thịnh thế.”
Lời này đã đủ sáng tỏ.
Vận số của Đông Dữ đã hết, chuyện đó không thể nghịch chuyển, còn việc Nam Dữ trở thành chủ nhân của mảnh đại lục này là ý trời. Nam Dữ sẽ dẫn dắt mảnh đại lục này bước vào thời kỳ thịnh thế.
Các đại thần đồng loạt biến sắc, sững sờ tại chỗ, không biết nói gì cho đúng.
Một đại thần cao tuổi tiến lên: “Với tình hình hiện tại, Quốc sư đại nhân có thể ra chỉ thị không?”
Tiểu tư: “Đại nhân, trách nhiệm của thần tử là gì?”
Đại thần đó lập tức trả lời: “Vì nước vì dân.”
Tiểu tư cười nói: “Không phải đại nhân đã có đáp án rồi sao?” Nói xong, tiểu tư lui vào và đóng cửa Thần Điện lại.
Các đại thần đứng yên tại chỗ thật lâu, lão đại thần vừa nãy đột nhiên cười phá lên: “Ta đã hiểu, ta đã hiểu rồi.”
Thân là thần tử thì phải nên vì nước vì dân. Đông Dữ đã sắp diệt vong, tuy nước không còn nhưng dân vẫn còn đó, hiện tại bọn họ chỉ cần một lòng vì dân là được.
Nhóm đại thần rời đi.
Thần Điện trở lại yên tĩnh. Một canh giờ sau, cửa Thần Điện mở ra một lần nữa, các tiểu tư và nha hoàn đeo tay nải bước ra. Bọn họ cúi đầu với Thần Điện một cái, sau đó liền rời đi.
Thần Điện giải tán hạ nhân, chỉ trong vòng một đêm mà trong Thần Điện đã không còn một bóng người. Tin tức này làm cơ số người khiếp sợ.
Các bá tánh đồn rằng hoàng thất Đông Dữ đã làm Quốc sư đại nhân thất vọng và buồn lòng. Quốc sư đại nhân là thần nhân, đã che chở cho Đông Dữ trăm năm không bị chiến loạn. Bây giờ ngài ấy rời đi, Đông Dữ mất đi che chở thì chắc chắn sẽ diệt quốc.
…
Ban đêm, một nhóm người im hơi lặng tiếng đột nhập vào đại lao.
Sơ Nhất mở cửa một gian tù. Bích Ngọc bị giam bên trong lập tức tỉnh dậy: “Người tới là ai?”
Bích Ngọc lúc này đang mặc một bộ quần áo màu xám bằng vải thô, chân mang xích sắt, nàng cảnh giác nhìn Sơ Nhất.
Sơ Nhất gật đầu với nàng: “Bích Ngọc cô nương, ta tới để cứu ngươi. Đông Dữ đang rối loạn, ngươi hãy cùng Bích Thanh cô nương rời đi đi.”
Hắn vừa nói vừa đi cứu Bích Thanh.
Hai nữ tử đứng cùng nhau, Bích Ngọc hỏi: “Ngươi là hộ vệ bên người Quốc sư đại nhân?”
Sơ Nhất: “Bích Ngọc cô nương nhớ rõ tại hạ. Tại hạ gọi là Sơ Nhất, là người bên cạnh chủ tử. Thế nhưng hiện tại chủ tử đã không còn là Quốc sư nữa. Một tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thần Điện giải tán, chủ tử cũng rời đi, cứu các ngươi là việc cuối cùng mà chủ tử giao cho ta.”
Cứu các nàng xong, Sơ Nhất cũng sẽ rời khỏi đây, đi đến chân trời góc biển tùy ý hắn.
Trong mắt Sơ Nhất lộ ra một tia bi thương. Thật ra hắn rất muốn đi theo chủ tử, nhưng chủ tử lại không phải phàm phu tục tử, ngài ấy cũng có tính toán của riêng mình.
Bích Thanh: “Ta, ta muốn hỏi một câu, cô nương vẫn tốt chứ?”
Từ lúc Quốc sư đột nhiên mang cô nương đi một cách khó hiểu, các nàng đã phải ở lại hoàng cung để đối phó với Hoàng đế. Trong thời gian đó, các nàng đã liên tiếp nghe tin đại thần bị ám sát chết thì liền biết đó là bút tích của cô nương.
Bây giờ Đông Dữ rối loạn, mà lúc này các nàng lại được cứu, vậy còn cô nương ở đâu? Cô nương có khỏe không?
Ánh mắt Sơ Nhất trốn tránh, cuối cùng hắn cúi đầu nói: “Ta không biết. Vào ngày Thừa tướng bị ám sát, Nguyễn cô nương đã biến mất.”
Chủ tử ngày nào cũng ở trong Bắc Uyển, không cho bất kỳ kẻ nào vào đó.
Lúc trước khi biết ba cô nương này mật thám của Nam Dữ, Sơ Nhất cũng đã hiểu được một số chuyện. Nguyễn cô nương đương nhiên là người đã ám sát Thừa tướng, hơn nữa còn biến mất ngay đêm đó, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
“Không nói đến chuyện này nữa. Chỉ cần người còn sống thì đời này có duyên tất sẽ gặp mặt. Bích Ngọc, Bích Thanh cô nương, ta mang các ngươi thoát khỏi đại lao.”
Ra ngoài rồi, ai đi đường nấy.
Bích Ngọc và Bích Thanh cùng nhau rời đi. Sơ Nhất nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng quyết định đi theo sau hai cô nương.
Hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, dặn dò cuối cùng của chủ tử là cứu hai cô nương này. Nếu hắn không biết đi nơi nào vậy trước tiên cứ đi theo bảo hộ hai cô nương an toàn đi.
…
Sau đó không lâu, một bộ phận đại thần của Đông Dữ dẫn dắt bá tánh khởi nghĩa. Kinh thành đại loạn.
Nơi biên cảnh, Nam Dữ đối xử rất tử tế với phu binh và bá tánh. Bá tánh nghe nói chuyện ở kinh đô Đông Dữ thì tâm cũng nguội lạnh, mở ra cửa thành nghênh đón binh lính Nam Dữ.
Dưới tình thế “nội ứng ngoại hợp”, Nam Dữ chỉ mất không đến nửa tháng đã công phá được Đông Dữ.
Nam Dữ đã khen thưởng cho các đại thần Đông Dữ, những người đã đối xử tử tế với bá tánh, hơn nữa còn bố trí chức vị cho họ trong tân triều đình.
Những hoàng tử còn sống sót của Đông Dữ bị cầm tù cả đời. Những công chúa lương thiện và đức hạnh được nuôi dưỡng trong thâm cung của Đông Dữ thì được hưởng địa vị giống như trước đây.
Trong ba tháng, Nam Dữ đã bắt được toàn bộ thành phần hủ bại của Đông Dữ và trừng trị thích đáng, từ đó lấy được nhân tâm.
Một thời kỳ thịnh thế sắp mở ra.
…
Tiểu Ác: “Nam Vũ Thiên Lê đã mất đi hào quang nam chính. Nam chính mới là Thái tử Nam Dữ. Đông Dữ Linh Nhi vẫn là nữ chính, cô ấy sẽ có một mối tình em gái.”
Tại một căn nhà trúc trong núi sâu, Nguyễn Tiểu Ly mặc bộ xiêm y đỏ rực đang nằm trên ghế trên phơi nắng.
Nàng nói: “Nam Vũ Thiên Lê lệch khỏi quỹ đạo chính tuyến như vậy, bị mất đi hào quang nam chính cũng không có gì là lạ.”
Nam Vũ Thiên Lê không cai trị Đông Dữ giống trong cốt truyện mà là đưa nàng đi ẩn cư.
Nguyễn Tiểu Ly sống được. Sau khi bị trọng thương, thân thể của nàng thật sự rất không tốt, Nam Vũ Thiên Lê đã dùng đủ loại dược liệu trân quý để điều dưỡng cho nàng, mạnh mẽ đoạt nàng từ tay Diêm Vương trở về.
Thời điểm Đông Dữ đại loạn, Nam Vũ Thiên Lê đã mang theo nàng đi tới nơi này.
Nơi này là nơi ở trước đây của Nam Vũ Thiên Lê khi chưa làm Quốc sư.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Đằng sau truyền đến một giọng nam trầm ấm, Nam Vũ Thiên Lê mặc y phục màu lam bước từ trong phòng ra.
“Nghĩ đến chàng đó.” Nàng nói bằng giọng điệu quyến rũ.
Hô hấp của Nam Vũ Thiên Lê đình trệ, hắn bước đến và ôm chặt nàng: “Nàng đúng là tiểu yêu tinh.”
“Tiểu yêu tinh hút tinh khí của chàng hả?”
“…”
Khoảnh khắc biết nàng vẫn còn thân hoàn bích (*), Nam Vũ Thiên Lê đã gần như phát điên. Hắn không thể chịu nổi trêu chọc dù chỉ một chút, vậy mà nàng còn cố tình thích trêu chọc hắn.
(*) thân hoàn bích: còn trinh trắng.
“Thân thể của nàng không tốt. Vũ Thường, đừng quyến rũ ta.” Giọng nói của hắn khàn khàn.
“Ta không có quyến rũ mà.” Nguyễn Tiểu Ly bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Thân thể của nàng quả thật không tốt, tuy dược liệu có thể kéo dài sinh mệnh nhưng nàng cũng chỉ sống thêm được mấy năm. Dù vậy, ít nhất mấy năm nay nàng thật sự hạnh phúc, có ý chí muốn sống tiếp.
Gió nổi lên.
“Nam Vũ Thiên Lê, ta lạnh.”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta ôm nàng về phòng.”
- --
Lời của team dịch:
Warning!!!
Thế giới 7 là thế giới linh dị, khá máu me và ghê rợn, khuyến cáo độc giả nào yếu tim thì không nên mạo hiểm. Bật mí là Tiểu Ly làm quỷ nên khá ác đó, các bạn có thể cân nhắc skip nếu sợ ma nha ^^.