Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tiền lương đã tới tay. Nguyễn Tiểu Ly nhìn thái độ của chủ tiệm thì cũng đại khái đoán được ông ta biết những chuyện kia từ đâu.
Chẳng lẽ là cháu gái ngoan của ông ta đã nói cho ông ta?
Tiểu Ác kéo đọc lại cốt truyện, quả nhiên thấy được đoạn miêu tả tương tự.
“Mẹ nó, đúng là nữ chính đã điều tra sinh hoạt của cô rồi đi nói cho người chú thiện lành của cô ta.”
Hơn nữa rất có thể là trong lúc kể đã thêm mắm dặm muối.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn chủ tiệm: “Tôi hy vọng các người không chột dạ.”
Cái gì mà tác phong sinh hoạt của cô không tốt, bất quá cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Một số người vì sự ích kỷ của họ mà có thể nói xấu người khác đến mức thậm tệ.
Ngu ngốc.
Nguyễn Tiểu Ly xoay người rời đi.
Tiểu Ác: “Được một tháng tiền lương cũng không lỗ. Hôm nay có thể nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó rồi từ từ tìm việc.”
“Ừm.”
…
Sáng sớm, Khổng Tinh chạy đến cửa phòng của Nam Khải Lận đứng đợi từ sớm, nhưng cô ta đợi một lúc lâu vẫn không thấy cửa mở ra.
Anh ấy dậy muộn vậy sao?
Lúc này, cô tạp vụ đi tới dọn phòng.
“Cô gái, đứng ở cửa phòng này làm gì vậy? Khách trong phòng này đã đi khi trời chưa sáng rồi.”
“Cái gì? Người ở trong đây đã đi khi trời chưa sáng rồi sao? Anh ấy đi đâu vậy ạ?”
“Đi đâu thì tôi không biết, nhưng mới sớm ra đã đi rồi. Một anh chàng đẹp trai với mái tóc dài nên tôi rất có ấn tượng với cậu ta. Cô là bạn của cậu ta sao?” Cô tạp vụ tò mò hỏi.
Vẻ mặt Khổng Tinh xấu đi.
Anh ấy vậy mà đã đi rồi!
Sự tức giận hiện rõ trên gương mặt Khổng Tinh, cô ta lấy điện thoại ra gọi tài xế đến đón mình.
…
Trên đường, Nam Khải Lận dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình mà đi ngược theo con đường hôm qua để về lại thành phố. Hắn không dùng khinh công, suốt quãng đường hoàn toàn chỉ dựa vào hai chân.
Nam Khải Lận nhớ khi lần đầu tiên đến thế giới này hắn đã không biết ở đây vậy mà lại có một vật gọi là camera, vậy nên lúc đó có lúc hắn sử dụng khinh công, không biết có bị ai quay lại được hình ảnh đó hay không…
Có lẽ đi thêm nửa tiếng nữa là gần đến thành phố.
Hôm nay trời chưa sáng là hắn đã đi rồi, dù sao xung quanh khách sạn cũng có người nên Khổng Tinh sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa hắn không tin là Khổng Tinh sẽ không gọi cho tài xế.
Nam Khải Lận không muốn quan tâm đến mấy chuyện râu ria đó, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về thành phố và trở lại ngôi nhà nhỏ của mình.
Nam Khải Lận đi vào thành phố. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi quyết định không về nhà ngay mà đi đến tiệm bánh ngọt.
Bây giờ đang là thời gian làm việc, chắc hẳn cô đang ở trong tiệm.
Nam Khải Lận đi bộ mấy tiếng mới đến nơi, tuy trên mặt có đổ một lớp mồ hôi mỏng nhưng hắn vẫn không thở dốc. Lúc bước vào tiệm bánh và thấy chủ tiệm đang bận rộn ở quầy, hắn liền nhìn khắp nơi xung quanh nhưng lại chẳng thấy Cung Lâm Ly đâu.
…
Chủ tiệm vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nam Khải Lận, ông ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Cậu về rồi à, còn Khổng Tinh đâu? Hai người có về cùng không, sao không thấy con bé?”
Hai người họ đã ở cùng nhau cả đêm hôm qua, vậy nên lúc này ánh mắt nhìn Nam Khải Lận của chủ tiệm như thể đang nhìn bạn trai của cháu gái mình.
“Tôi không về chung với cô ta. Cho hỏi sao hôm nay Cung Lâm Ly không đến vậy?”
Chủ tiệm thấy không chú ý đến câu sau của hắn mà chỉ quan tâm đến vế đầu: “Khổng Tinh không về với cậu? Chẳng phải tối hôm qua hai người ở chung với nhau hả? Sao không về chung? Bây giờ Khổng Tinh đang ở đâu?”
Nam Khải Lận nhíu mày: “Khổng Tinh đang ở ngoại thành.”
“Ở ngoại thành? Con bé ở đó một mình? Sao cậu lại dám bỏ mặc con bé ở ngoại thành, cậu làm vệ sĩ như vậy à?” Chủ tiệm rất tức giận.
Nam Khải Lận nghe ra điều bất thường.
Lại?
Xem ra Khổng Tinh đã báo tin cho chú của cô ta ít nhiều rồi.
“Cô ta ở trong khách sạn, xung quanh toàn là người, vả lại cô ta còn có thể gọi tài xế đến đón. Tôi không phải người làm của cô ta, sao tôi phải đi cùng cô ta? Chủ tiệm, tôi tôn trọng ông nên mới giúp ông chứ đây không phải là nghĩa vụ của tôi.”
Đưa Khổng Tinh đến nơi đông người đã là giới hạn của hắn.
Nam Khải Lận tiếp tục nhìn quanh tiệm từ nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng kia đâu: “Hôm nay Cung Lâm Ly không đến làm sao?”
Hiện tại chủ tiệm đang ôm một bụng tức giận. Thằng nhóc này và con nhỏ kia y hệt nhau, cách nói chuyện và vẻ mặt thật khiến người ta không ưa nổi.
“Có đến nhưng đã bị tôi đuổi việc rồi. Chỗ tôi không thích người có tác phong không tốt. Một cô gái mà ngày nào cũng đi quán bar, tôi không cần một người như vậy làm việc cho tôi, làm ô nhiễm không khí ở đây.” Chủ tiệm đặc biệt khinh thường nói.
Ngay lập tức, ánh mắt Nam Khải Lận tối sầm lại, trong lòng bùng lên lửa giận. Hắn chưa từng tức giận như thế này bao giờ.
Sao ông ta dám nói Cung Lâm Ly như vậy? Ông ta biết về cô ấy được bao nhiêu?
“Ông biết gì về cô ấy? Đi vu khống một cô gái, đáng mặt người lớn quá nhỉ!”
“Cậu… Cậu nói chuyện với tôi như thế à? Cậu có ý gì? Tôi có vu khống đâu, Khổng Tinh đã tận mắt nhìn thấy cô ta đàn đúm ở quán bar…”
Nam Khải Lận không muốn nghe ông ta nói thêm gì nữa, hắn cười lạnh: “Chúc ông sớm tìm được nhân viên mới, tôi cũng không làm nữa.”
Ở trước mặt hắn mà chủ tiệm ăn nói hoàn toàn không lựa lời chút nào, thái độ cũng trịch thượng và giọng điệu còn tỏ vẻ khinh thường. Không biết sáng nay ông ta đã bắt nạt Lâm Ly như thế nào…
Nam Khải Lận chỉ muốn nhanh chóng tìm được Cung Lâm Ly để xem cô thế nào rồi.
Hắn bước nhanh về nhà, trên đường đi ngang qua một quán trà sữa, hắn ghé vào mua cho cô một ly trà sữa khoai môn mà cô yêu thích. Hắn nhớ nhiều lần tan làm đi ngang qua con đường này cô đều mua một ly trà sữa như vậy.
Nam Khải Lận vẫn luôn không hiểu món này có gì ngon, ngoại trừ ngọt và mùi thơm của sữa thì nó rất bình thường.
Thú vui uống trà sữa của con gái thì con trai không bao giờ hiểu được.
Nam Khải Lận cầm theo ly trà sữa về nhà. Hắn không có chìa khóa phòng, chỉ đành nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng sau khi đợi một hồi cũng không tiếng nghe thấy bước chân đi ra mở cửa cho hắn.
Cô ấy không có ở nhà?
Nam Khải Lận tiếp tục gõ cửa, sau đó cẩn thận lắng nghe âm thanh trong phòng, cuối cùng xác định cô không có ở nhà thật.
Không ở nhà, còn bị ông chủ đuổi việc, ban ngày ban mặt như vậy cô ấy đi đâu được?
Nam Khải Lận đứng ở cửa suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng hắn nghĩ một lúc mà vẫn không biết cô có thể đi đâu. Tức thì Nam Khải Lận trở nên hoảng hốt, hắn thật sự biết quá ít về cô.
Nam Khải Lận đứng ở cửa một hồi. Hắn không có chìa khóa để vào nhà, cho dù vào nhà được thì hắn cũng không yên tâm.
“…”
Nam Khải Lận xoay người bỏ đi.
Hắn sẽ đi tìm cô, có lẽ cô đã đến chỗ chơi đánh cược rượu tối hôm đó.
Hắn cũng chỉ biết mỗi nơi này…
Cả một ngày, Nam Khải Lận đi đến quán bar lần trước nhưng không tìm thấy cô, rồi hắn đi quanh nhà mấy vòng vẫn không thấy cô đâu.
Nam Khải Lận sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của điện thoại. Hắn không có điện thoại, mà cho dù mượn điện thoại của người khác thì hắn cũng không biết số của cô…
Hắn không biết nhiều về cuộc sống của cô nên hoàn toàn không biết cô sẽ đi đâu, thậm chí còn không có số điện thoại liên lạc của cô.
Dù biết chắc là tối nay cô sẽ về, nhưng Nam Khải Lận vẫn không kiềm được mà đi tìm cô cả ngày.
Khi màn đêm buông xuống, Nam Khải Lận lặng lẽ đứng đợi trước cửa. Một lần chờ này là chờ đến mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến tận đêm khuya.
Tiếng bước chân quen thuộc truyền tới từ cầu thang tối tăm. Hai mắt Nam Khải Lận sáng lên, hắn nhìn chăm chăm về hướng cầu thang…