Editor: 2508_Chin
B
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Dù Tiểu Ác thúc giục nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn bước đi chậm rãi, không chút vội vàng.
Cô nhìn lướt qua cái váy siêu ngắn trên người mình, đôi chân dài lộ ra của cô hơi lạnh.
Tiểu Ác thấy cô đi chậm rì thì sốt ruột: “Cô đi nhanh lên đi, ta lo là có người nhặt nam chính đi rồi, ví dụ như nữ chính chẳng hạn.”
Phải biết rằng nữ chính và nam chính là định mệnh của nhau, ai biết được lỡ như nữ chính gặp anh ta rồi mang anh ta đi mất thì sao.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn không vội: “Theo cốt truyện thì người nhặt là ta, người khác không cướp được đâu.”
“Ta cũng chỉ đang sợ cốt truyện sẽ bị lệch thôi mà. Lỡ như vì cô đi quá chậm nên nữ chính tới trước đưa nam chính đi, hoặc là nam chính tỉnh dậy rồi tự đi thì biết làm sao? Nếu như vậy phần tiếp theo cốt truyện sẽ không thể nào phát triển được nữa.”
Đến khi Tiểu Ác nói khô cả cổ, Nguyễn Tiểu Ly cũng đã ung dung đến được đường Nam Hà.
Tài xế taxi lúc nãy chỉ đưa cô đến ngã tư đã rời đi, nguyên nhân là vì bên này đông người nên khó quay đầu xe.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn dòng người qua lại: “Tiểu Ác, nam chính ở đâu?”
“Không biết nữa, trên màn hình chỉ viết cô nhặt được nam chính trên con đường này thôi.”
“…”
Con đường này?
Con đường này rất dài, không có vị trí cụ thể thì phải mất một đến hai tiếng để đi hết con đường này mất.
Tiểu Ác: “Nếu không thì ta định vị cho cô nhé? Mấy chuyện như định vị nam chính ta có thể làm được, nhưng với điều kiện là ở thế giới này cô phải tuân thủ thiết lập nhân vật, kiếm thêm nhiều điểm tích lũy cho ta.”
Nguyễn Tiểu Ly phớt lờ Tiểu Ác.
Cô tùy tiện đi tới, ánh mắt lướt qua một vài góc nhỏ, hiển nhiên là đang định tự tìm.
Tiểu Ác tiếp tục nói: “Cô tìm như vậy quá lãng phí thời gian, chờ cô tới chắc nam chính đã tỉnh dậy đi mất rồi, có muốn suy xét đến điều kiện của ta một chút không? Đối với cô thì tuân thủ thiết lập giống như nước chảy mây trôi, dễ như ăn cháo, ta có thể bấm bụng bỏ ra điểm tích yêu thích của mình để “mở cửa sau”, định vị vị trí của nam chính cho cô.”
“Đừng ồn.”
Tiếng của Tiểu Ác làm cho Nguyễn Tiểu Ly phân tâm, cô đang rất cẩn thận nhìn những ngõ nhỏ xung quanh. Đồng thời, cô cũng không mù quáng đi bừa mà đi theo hướng đến KTV.
Trong cốt truyện, nguyên chủ cũng vì đi đến KTV như vậy nên mới nhặt được nam chính, vậy cứ đi theo hướng này là được rồi.
Tiểu Ác nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Tiểu Ly là biết cô không định suy xét những gì nó nói.
Aiz, bắt ký chủ tuân thủ thiết lập nhân vật sao lại khó như vậy chứ?
Tiểu Ác cảm giác mình không có uy vọng.
Hơi hối hận, có phải nó đã quá bình dị và dễ gần rồi hay không?
Đúng lúc này, điện thoại trong tay của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên vang lên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cái tên trên đó rồi mới nhận cuộc gọi.
“Alo.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, có người nào đó đang gào một ca khúc bằng một giọng hát ngũ âm không đủ.
Bên kia vang lên tiếng của một chàng trai: “Lâm Ly, khi nào mày tới đây? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của mày, các anh em đã chuẩn bị bất ngờ cho mày đó.”
Bạn bè của nguyên chủ đã quen gọi nguyên chủ là Lâm Ly, rất nhiều người không biết nguyên chủ tưởng rằng tên của nguyên chủ là Lâm Ly.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt nói: “Đột nhiên tối nay tao cảm thấy không khỏe. Tao mới ra khỏi bệnh viện và mua một ít thuốc, đang định về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay tao không tới đâu.”
Trần Hào nghe vậy thì lập tức ngây người: “Lâm Ly, sao mày lại không khoẻ, có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói sao?”
“Thức đêm và ăn đồ bẩn khiến cơ thể khó chịu. Không nghiêm trọng nhưng bây giờ tao rất mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Cảm ơn anh em đã tổ chức sinh nhật cho tao, nhưng có thể tao sẽ không đến được. Đến lúc đó mày quay rồi gửi cho tao video cũng đủ rồi.” Nguyễn Tiểu Ly trịnh trọng nói dối.
Trần Hào: “Không sao đâu, nếu cảm thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tao sẽ quay tất cả lại rồi gửi cho mày xem.”
“Ừm.”
Tưởng rằng điện thoại sắp bị cúp, nhưng bên kia, sau một hồi im lặng thì đột nhiên vang lên tiếng của một nhóm người: “Sinh nhật vui vẻ, Lâm Ly.”
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt, nhưng giọng điệu đã dịu đi không ít: “Cảm ơn mọi người.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ nhìn xung quanh.
Mới nhận có một cuộc điện thoại mà cô đã bất tri bất giác đi vào một con đường nhỏ. Ở đây không có người. Trước đây, nó vốn là một con phố ẩm thực nhưng đã được dời đi không lâu, hiện tại là một con phố cực kỳ tiêu điều.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn một vòng, lập tức thấy một người đang ngồi dựa vào cột điện.
Một góc áo màu đen có thêu những hình thù không biết tên, chỉ cần nhìn vào mảnh áo này là đã có thể khẳng định đây chính là nam chính.
Cô chậm rãi bước tới, dần dần người đàn ông bất tỉnh đang dựa vào cột điện lọt vào tầm mắt.
Một người đàn ông dáng người cao gầy đang hôn mê dựa vào cột điện, trên người mặc quần áo màu đen, hình thêu bằng chất liệu này thoạt nhìn không hề tầm thường. Quan trọng nhất chính là gương mặt của hắn, dùng từ thần tiên để miêu tả vẫn cảm thấy không đủ.
Ngũ quan sắc bén, ngay cả hôn mê cũng mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
Mái tóc dài của hắn được buộc bằng dây buộc tóc, có vẻ hơi rối nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chàng trai này.
Tiểu Ác: “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi mang đi nhanh lên. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì cô không mang đi được nữa đâu.”
“Ừ.”
Bây giờ đã tìm thấy nam chính, vậy nên nhanh chóng làm chuyện chính đi thôi. Trước tiên là mang người về.
Cô vẫy tay gọi taxi. Taxi ở gần đây, vài phút nữa sẽ đến.
Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào, bước tới kéo một cánh tay của hắn choàng lên vai mình, sau đó đỡ hắn lên.
…Nặng thật.
Cô loạng choạng dìu hắn ra khỏi hẻm nhỏ, lẳng lặng đợi taxi tới.
Mọi người đi qua đều nhìn Nguyễn Tiểu Ly với vẻ mặt tò mò.
“Có chuyện gì vậy? Chàng trai này làm sao vậy?”
“Má ơi, anh này đẹp trai quá, mặc đồ cổ trang đẹp quá đi mất. Anh ấy bị gì vậy?”
Đều do gương mặt này của nam chính mà trên đường dù là nam nữ, hay già trẻ đi qua đều ngoái nhìn lại, có người còn dừng hẳn lại nhìn. Còn Nguyễn Tiểu Ly lại không hề có áp lực tâm lý, mặt không đổi sắc mà đỡ người đứng bên lề đường.
Da mặt cô dày?
Không, là do cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Taxi tới, Nguyễn Tiểu Ly thật cẩn thận đỡ nam chính cao lớn ngồi vào ghế sau.
Tài xế nhìn thấy lập tức hoảng sợ: “Ôi trời, cậu ta bị sao vậy? Bị bệnh à? Hai người chọn điểm đến sai rồi phải không, này phải đến bệnh viện mới đúng chứ.”
“Không cần, anh ấy đang đùa với tôi thôi, không có chuyện gì cả.”
Tài xế có chút không yên tâm, nhưng khi thấy thanh niên này mặc quần áo kỳ lạ thì ông lại nghĩ có lẽ hai người họ thật sự đang chơi trò gì đó.
Mặc kệ đi.
Tài xế lái xe ổn định suốt một đường, mới hơn mười phút đã tới dưới nhà của nguyên chủ.
Chiếc taxi rời đi, Nguyễn Tiểu Ly chật vật đỡ nam chính cao hơn mình hai cái đầu đi lên. Đúng là anh ta không phải nặng bình thường. Nếu không phải anh ta đẹp thì không chừng nguyên chủ đã sớm ném anh ta ở ven đường rồi.