Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trực tiếp đi xuyên qua thành phố này là chuyện bất khả thi. Không kể đến việc đường đi có nhiều vật cản hay không, chỉ bằng lượng zombie trong thành phố này thì chắc chắn xe của bọn họ không thể nào đi qua được rồi.
Nhiệm vụ chính yếu trước mắt của họ chính là nhanh chóng tìm được vật tư, sau đó đi theo con đường ngắn nhất là đường cũ để ra khỏi thành phố.
Có vật tư rồi thì vấn đề khác cũng không cần lo. Đến lúc đó, đi đường vòng vắng vẻ sẽ an toàn hơn là chạy băng ngang thành phố này.
Các đội viên lập tức lấy thiết bị liên lạc trong tay ra, rồi nhanh chóng tìm kiếm một cái siêu thị gần đó.
"Con phố phía trước có một siêu thị lớn."
Trương Sơn Kỳ: "Được, vậy đến chỗ đó đi. Xe thì đậu ở nơi dễ dàng rút lui ấy."
"Rõ."
Trương Sơn Kỳ khẽ liếc qua gương chiếu hậu và thấy chiếc xe nhỏ kia vẫn yên ổn theo đuôi. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời hắn cũng phát hiện ra một chi tiết, xe của Lâm Dục rất sạch sẽ, không giống như xe bọn họ bởi vì đụng vào zombie mà toàn bộ kính chắn gió ở phía trước đều bị dính đầy dịch nhầy của chúng.
Sao lại có thể sạch sẽ như vậy được? Chẳng lẽ zombie không đến gần xe của họ sao? Hay là lúc nãy vì để tránh mất dấu nhau mà xe của họ đi gần sát phía sau?
Trương Sơn Kỳ bỗng cảm thấy đôi anh em này không hề đơn giản như vậy.
Đội viên lái xe dừng xe ở lối vào bên hông siêu thị, xung quanh chỉ có vài con zombie chậm chạp.
Tất cả mọi người xuống xe, Trương Sơn Kỳ nói: "Đừng đi lạc, cứ đến thẳng khu thực phẩm rồi nhanh chóng lấy đồ ăn. Sau mười phút, chúng ta phải tập hợp lại đây. Hãy nhớ, tính mạng an toàn là trên hết."
Tuy rằng vật tư là thứ được coi trọng nhất trong thời đại này, người ta có thể vì một mẩu bánh mì mà đánh nhau đến chảy máu đầu, nhưng trong mắt Trương Sơn Kỳ, không gì có thể so sánh với tính mạng đội viên của mình.
"Rõ."
Nhóm người đã được huấn luyện kỹ càng lần lượt nối đuôi nhau đi vào. Trương Sơn Kỳ đi theo phía sau, nói với Lâm Dục: "Cậu chỉ cần chăm sóc tốt em gái của cậu là được, chú ý an toàn."
"Được."
Nhân phẩm của người đội trưởng này vẫn còn rất tốt. Lâm Dục nắm tay Nguyễn Tiểu Ly, một cái nắm chẳng khác gì gông cùm xiềng xích.
Thật ra hắn vẫn còn có chút lo lắng Tiểu Zombie sẽ thừa dịp loạn lạc mà chạy mất.
Dù sao thì Tiểu Zombie cũng không phải là con người nên chắc chắn sẽ không thích ở chung với con người. Lát nữa nếu lỡ xuất hiện tình huống đặc biệt tựa như bị một nhóm lớn zombie đánh úp lại rồi cô nhân cơ hội đó bỏ chạy thì làm sao bây giờ? Lâm Dục cũng không dám nắm chắc có thể bắt cô về được.
“Em đi theo sát anh.” Lâm Dục nói đầy thâm ý.
Một tiếng em này thực sự làm người ta nổi cả da gà, Nguyễn Tiểu Ly có chút không quen.
Rõ ràng cô là phản diện, vậy mà ở thế giới này từ đầu đến cuối đều bị buộc ở chung với nam chính, lại còn được nam chính nuôi dưỡng nữa. Thật là kỳ diệu.
Tiểu Ác chen vào tiếng lòng của người nào đó: "Không phải là cảm giác, quả thật cô đang bị nam chính nuôi dưỡng đấy được không."
Qua mấy ngày nay, cuối cùng Tiểu Ác cũng coi như là đã nhận ra.
Rất kỳ quái, từ đầu đến cuối đều rất kỳ quái! Tại sao nó lại loáng thoáng có dự cảm không tốt? Tại sao cốt truyện không bao giờ đi theo quỹ đạo ban đầu vậy?
Gặp phải mấy chuyện kiểu này thật sự rất mệt mỏi. Tiểu Ác phát hiện từ khi nó trói định với Nguyễn Tiểu Ly, mỗi một thế giới mà hai người đi đến đều xảy ra chút sai lệch.
Mặc dù cuối cùng hai người họ đều có thể hoàn thành nhiệm vụ phản diện một cách hoàn hảo và lấy được điểm tích lũy của thế giới đó, nhưng có rất nhiều thứ cũng bị làm cho rối tung lên.
Tiểu Ác mở màn hình, gửi thẳng một cái báo cáo về trạm không gian.
Nó lẩm bẩm: "Chắc chắn là do một hệ thống nào đó của trạm không gian vận hành sai, hoặc là một tiến sĩ nào đó đã bất cẩn không kiểm soát tốt nên đã khiến ba nghìn thế giới bất ổn như vậy."
Dưới cơn tức giận, Tiểu Ác đã gửi về rất nhiều báo cáo.
Mong rằng hệ thống kiểm tra xử lý của trạm không gian sẽ nhanh chóng đọc được báo cáo của nó, rồi sau đó đi tu bổ ba nghìn thế giới.
"Phù."
Sau khi gửi cả đống báo cáo, trong lòng nó rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
Tiểu Ác chỉnh chỉnh lại bộ tây trang nhỏ: "Mặc dù có hơi lộn xộn nhưng cũng không ảnh hưởng đến điểm tích lũy của ta. Quả nhiên ta thật tinh mắt, hành động quá nhanh." Tiểu chính thái lại bắt đầu tự luyến.
Tiểu Ác vừa mở miệng lẩm bẩm thì cũng đã đóng cửa giao tiếp, cho nên hiện tại Nguyễn Tiểu Ly không hề biết trong không gian của hệ thống đã xảy ra chuyện gì.
Nhóm người nhanh chóng đến khu thực phẩm. Khu thực phẩm trưng bày đủ loại đồ ăn, may mà còn chưa bị người ta cướp sạch. Trên kệ bày biện đủ loại thực phẩm rực rỡ muôn màu.
Đội viên bị đói mấy ngày nhìn thấy liền chảy nước miếng, nhưng bọn họ vẫn có thể tự khống chế bản thân, vội vàng vơ vét thức ăn.
Trương Sơn Kỳ: "Hai người ở đây canh chừng, chúng tôi sẽ nhanh chóng lấy đồ ăn."
Những người này thấy đồ ăn là quét vào túi, mặc kệ nó là cái gì đều lấy hết, chỉ cần có thể ăn là được.
Thật ra hầu hết những thứ này đều đã hết hạn sử dụng, nhưng đây là tận thế, ai còn quan tâm thực phẩm có hết hạn sử dụng hay không chứ, miễn là có ăn để không chết đói là được.
Hành vi của Lâm Dục lại hoàn toàn không giống với tiểu đội kia. Hắn lấy balo của mình ra rồi từ từ lựa chọn đồ trên kệ, hầu hết đều là thịt hộp.
Trương Sơn Kỳ nhìn thấy hành động của hắn bèn nói: "Cậu Lâm, mau lấy đồ ăn đi, đừng chọn lựa nữa. Lấy nhiều đồ ăn một chút, mấy thứ này quý lắm. Hơn nữa muốn vào thành phố An Toàn cũng phải nộp đồ ăn lên, nếu không thì sẽ không được vào đâu."
Thành phố An Toàn cũng chỉ có diện tích bấy nhiêu đó, thế nhưng lại có quá nhiều người muốn xin vào tị nạn, vậy thì làm sao thành phố có thể tiếp nhận nhiều người như vậy được?
Người muốn vào thành phố An Toàn thì phải có dị năng, một dị năng giả được phép mang theo một người bình thường. Nhưng ai đi vào cũng phải đóng một lượng thức ăn như nhau để làm phí qua cửa.
Đã là người của thành phố An Toàn thì phải lao động đóng góp, nếu không sẽ không nhận được thức ăn. Từ đó có thể biết được thức ăn quan trọng thế nào.
Lâm Dục lập tức vươn tay lấy rất nhiều thịt hộp, rõ ràng tốc độ đã nhanh hơn không ít, cũng không còn kén chọn nữa, nhưng tất cả số đó đều là thịt.
Một vài người nhìn qua bên này.
Xem ra người anh em này rất thích ăn thịt.
Lâm Dục nhìn cái balo căng phồng mà rất hài lòng. Tiểu Zombie không thể chỉ ăn tinh hạch mãi. Cô không ăn thịt người, không biết có thể ăn các loại thịt khác được hay không.
Cứ lấy nhiều thịt hộp đi, tới lúc đó rồi thử xem. Khám phá món ăn mới cho Tiểu Zombie thì sau này mới có thể thay đổi khẩu vị được.
Mỗi ngày nhìn cô cắn rôm rốp mấy cục tinh hạch cứng như đá kia mà Lâm Dục cũng đau răng thay cô.
Đội viên đang canh gác đột nhiên lên tiếng: "Đội trưởng, có zombie xông vào cổng chính."
"Ở cửa sau cũng có zombie chạy vào!" Đội viên bên kia cũng thông báo.
Bọn họ dừng chân ở đây thì sẽ có mùi của người sống, chắc chắn zombie có thể tìm tới đây.
Trương Sơn Kỳ nhìn balo trong tay mọi người đều phồng lên, bảo: "Chúng ta lấy đủ rồi, tất cả rút lui!"
Nhóm người lập tức khoác balo lên lưng rồi chạy nhanh ra cửa hông. Nhưng tốc độ của zombie rất nhanh, chúng nó đã đến rất gần, cả đội nhanh chóng dùng dị năng tấn công vào chúng.
Tất cả đều là dị năng ngũ hành, không quá yếu cũng không quá mạnh. Nói là dị năng nhưng thực chất chính là thể lực, không được bao lâu thì ai nấy cũng đều đầm đìa mồ hôi.
Nguyễn Tiểu Ly đứng im tại chỗ, Lâm Dục nắm tay cô thật chặt, còn một tay khác phóng ra dị năng.