Editor: 2508_Chin
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Trước khi làm xong chứng minh nhân dân giả thì anh cứ làm ở tiệm bánh ngọt với tôi đi, còn sau này muốn làm gì thì tùy anh.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly quét một chiếc xe điện công cộng: “Đi thôi, hôm nay dậy muộn quá. 9 giờ tôi phải có mặt ở cửa hàng rồi, nếu không ông chủ sẽ nói.”
Nam Khải Lận nhìn chiếc xe điện bằng ánh mắt sâu xa. Hắn đã từng nhìn thấy thứ này chạy trên đường, nhưng hắn vẫn chưa hình dung ra nguyên lý hoạt động của nó như thế nào.
Ngay từ đầu, hắn luôn hoài nghi người của thế giới này phải chăng có phép thuật hay không mà có thể khiến một số thứ không cần động vật kéo vẫn có thể tự chạy được.
Nguyễn Tiểu Ly quét một chiếc xe điện và phát hiện nó là xe cho một người, không có ghế sau, hơn nữa gần như xung quanh đây đều là xe điện cho một người.
Một chiếc điện thoại chỉ có thể quét được một chiếc xe điện công cộng, mà Nam Khải Lận lại không có điện thoại...
“Bỏ đi, chúng ta gọi taxi đi.”
Nguyễn Tiểu Ly bó tay chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi taxi.
Nam Khải Lận nhìn một loạt hành động của Nguyễn Tiểu Ly mà không hiểu tại sao cô lại đột ngột từ bỏ phương tiện hai bánh đó.
Cuối cùng hai người vẫn bắt taxi đi làm.
…
Ngày đầu tiên đi làm.
Chủ tiệm bánh ngọt là một ông chú để râu quai nón, lúc không nói lời nào thì trông rất dữ dằn, nhưng khi mở lời thì lại đặc biệt hòa nhã.
Ông rất nhiệt tình dạy hai người cách làm bánh ngọt. Trên cơ bản thì bánh ngọt đều do đầu bếp làm, họ chỉ cần bày thức ăn lên đĩa là được. Chủ yếu là phải học cách pha các loại trà sữa, nước ép trái cây và cà phê.
Ông chủ đã dành cả buổi sáng để dạy họ cách pha đồ uống đơn giản.
“Giờ hai người đã học được cách pha đồ uống đặc trưng của cửa hàng chúng ta rồi đúng không? Nào, mỗi người làm một ly để tôi nếm thử xem.” Ông chủ cười nói.
Nam Khải Lận dựa vào trình tự của ông chủ vừa rồi làm một ly đồ uống một cách rất thành thạo. Rõ ràng là lần đầu tiên làm nhưng động tác của Nam Khải Lận lại rất trơn tru.
Thêm bao nhiêu bột kem, cho bao nhiêu đá, nấu bằng máy trong bao lâu, cách sử dụng máy, hàng loạt thao tác của ông chủ, thật sự giống hệt như copy paste.
Ông chủ nếm thử đồ uống do hắn pha chế, đôi mắt chợt sáng lên: “Hương vị rất ngon, đây là hương vị đặc trưng của cửa hàng của tôi. Chàng trai, cậu rất có tiềm lực nha, khả năng học tập rất mạnh.”
Người bình thường xem một lần chỉ có thể làm ra đồ uống, còn làm ra hương vị thế này vẫn cần chút trình độ. Cậu ta có thể làm tốt ngay lần đầu quả thật rất lợi hại.
Nguyễn Tiểu Ly cũng làm một lần theo thứ tự vừa rồi. Lúc ông chủ nhấp một ngụm đồ của cô làm thì mắt cũng sáng lên: “Xem ra hôm nay tôi tìm được bảo bối rồi, hai người đều làm rất tốt. Hôm nay đã học nhiều rồi, sáng mai tôi sẽ tiếp tục dạy hai người làm những việc khác. Nếu hôm nay khách có gọi đồ uống đặc trưng của tiệm thì hai người sẽ phụ trách pha chế.”
“Vâng.”
Ông chủ càng nhìn càng thấy hài lòng. Hai người trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa làm được việc, ông đã nhặt được bảo bối rồi.
“Đây là tạp dề của tiệm chúng ta. Lúc đi làm cố gắng mặc quần áo dài rồi đeo tạp dề này lên. Khi đối diện với khách hàng thì nhớ cười ngọt ngào ân cần một chút nha.”
Ông chủ cầm hai cái tạp dề đi tới.
Trên mặt tạp dề được in logo của cửa hàng trông rất dễ thương và tươi tắn.
Nam Khải Lận mặc tạp dề lên người, khuôn mặt lập tức xuất hiện sự xấu hổ.
Trong trí nhớ của hắn, chưa từng có nam tử nào mang tạp dề, người mang tạp dề rửa tay nấu canh đều là nữ tử.
Nam Khải Lận nhìn chiếc tạp dề trên người mình, bật cười: Không ngờ nam tử mặc tạp dề đầu tiên mà mình biết lại chính là bản thân mình.
Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly mặc áo dài và quần dài nên trông cô có phần gầy yếu, khi mang tạp dề vào nhìn thấy mà thương, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo khiến người ta không thể rời mắt.
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng luôn tươi cười với khách, nhưng dường như Nam Khải Lận lại không quen cười, cả ngày đều mang biểu cảm lạnh nhạt. Ông chủ thấy nhưng cũng không nhắc nhở, bởi biểu cảm lạnh nhạt của chàng trai này quá hấp dẫn người!
Cả ngày cửa tiệm chật cứng khách, rất nhiều cô gái đến tiệm ăn uống, nhưng chủ yếu là đến nhìn Nam Khải Lận.
Tất nhiên cũng có rất nhiều chàng trai đến nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Tiệm kín chỗ cả ngày, ông chủ vui đến mức không miệng không khép lại được.
Nguyễn Tiểu Ly đang rửa ly, qua khóe mắt thoáng nhìn thấy cô gái ở bàn đằng kia đang lén chụp Nam Khải Lận bằng điện thoại, sắc mặt cô vẫn bình thường như đã sớm đoán được tình huống này.
Tiểu Ác: “Quả nhiên, dù ở đâu thì trai đẹp cũng đều hấp dẫn.”
“Trai đẹp bình thường đã hấp dẫn, nam chính đẹp lại càng hấp dẫn hơn.” Nguyễn Tiểu Ly quăng ra một câu.
Tiểu Ác: “Sao? Cô ghen à?”
“Ta có thích anh ta đâu, ghen cái gì?”
Nguyễn Tiểu Ly thật sự không có một tia rung động nào.
Tiểu Ác nhướng mày: “Vậy cô nhanh thích anh ta đi.”
“Thích” này không phải là muốn Nguyễn Tiểu Ly rung động thật mà là muốn cô nhanh thúc đẩy nhiệm vụ.
“Từ từ.”
Thích nhanh quá, ngay cả bản thân cô còn không tin được thì còn mong anh ta tin sao?
Trong không gian, Tiểu Ác lăn một vòng, đưa cái tay béo múp lên che miệng ngáp một cái: “Tiểu Ly, đôi khi ta cảm thấy cô có tình cảm của con người, đôi khi lại cảm thấy không có tí nào. Cô muốn từ từ “thích” anh ta vậy cô phải nhiệt tình với hắn một chút chứ.”
Nguyễn Tiểu Ly ngập ngừng hỏi lại: “Ta còn chưa đủ nhiệt tình sao?”
Cô thấy cô đối xử với anh ta không đến nỗi nào mà. Cho anh ta ở lại, giúp làm chứng minh nhân dân giả, lại còn làm việc chung, thật sự đã rất nhiệt tình rồi.
Cứ hoà hợp ở chung với nhau như vậy rồi từ từ biểu hiện ra sự yêu thích là được rồi.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cả ngày hôm nay từ lúc vào cửa tiệm tới hiện tại là sắp tan tầm, cô có nói chuyện với anh ta câu nào không?”
“…”
Hình như là không có…
Tiểu Ác tiếp tục hỏi: “Hôm nay cô thức dậy đã đến cửa hàng, dọc đường cô có nói với nam chính nhiều hơn ba câu không?”
Nguyễn Tiểu Ly câm nín không trả lời được.
Tiểu Ác cười tủm tỉm: “Tiểu Ly, nhiệt tình lên.”
“Ừ.”
Vì lời nói này của Tiểu Ác, trên đường tan làm trở về, Nguyễn Tiểu Ly đã nói với Nam Khải Lận ba câu.
Ba câu đó là:
“Về thôi, xong việc rồi.”
“Tôi gọi taxi, một chiếc ô tô nhỏ màu đen, hai phút nữa sẽ đến ngã tư.”
“Nam Khải Lận, đóng cửa sổ bên cạnh anh đi, trong xe bật điều hòa.”
Sau đó, suốt đường trở về không ai nói với ai thêm câu nào. Về đến nhà nhà, Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào đã cầm quần áo đi tắm.
Tiểu Ác: “…”
Tình cảm mà ta nói với cô nửa ngày, cô nghe không hiểu gì đúng không?
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly tắm xong, Nam Khải Lận cũng đi tắm.
Nam Khải Lận tắm xong đi ra đã thấy cô gọi một tô mì và đang ngồi ăn trên bàn trong phòng khách.
Nam Khải Lận bước qua mở tủ lạnh xem thử. Trong tủ lạnh không có đồ ăn.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Trong tủ lạnh không còn gì ăn. Ngày mai tan làm về chúng ta đi mua một ít đi.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly ăn một ngụm mì, bỗng nhớ tới gì đó bèn ngẩng đầu: “Anh muốn ăn cái gì tôi đặt giúp cho. Chờ sau khi anh kiếm được tháng lương đầu tiên, anh trả tôi một nửa tiền thuê nhà rồi số còn lại để mua một cái điện thoại đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”