Editor: 2508_Ngọc Yến
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Nguyễn Vũ Thường, ngươi đến Đông Vũ quốc rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Mục đích? Quốc sư đại nhân cảm thấy thần thiếp có mục đích gì?” Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt hỏi lại.
Nguyễn Tiểu Ly không thích đứng, nàng chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống: “Quốc sư đại nhân, Hoàng thượng đã đi rồi, ngài ở cùng thần thiếp trong tẩm điện thế này dường như không ổn cho lắm đâu.” Nàng hạ lệnh đuổi khách.
Nam Vũ Thiên Lê chẳng những không rời đi mà ngược lại còn tiến gần thêm vài bước: “Nguyễn Vũ Thường, ta mặc kệ ngươi đến Đông Dữ vì mục đích gì, ngươi tốt nhất không nên tự mình tìm đường chết. Đông Dữ quốc có ta trấn giữ, ngươi đừng hòng giở trò sau lưng ta.”
“Thần thiếp không có bản lĩnh lớn như vậy, Quốc sư đại nhân đã đánh giá cao thần thiếp rồi.” Nguyễn Tiểu Ly tựa người vào đầu giường ngắm nghía mái tóc của mình.
Nam Vũ Thiên Lê nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Không khí của buổi lâm triều hôm nay vô cùng đè nén, Hoàng thượng đến muộn làm Quốc sư đại nhân phải đích thân đi mời. Các đại thần bẩm báo công việc, còn Hoàng đế ngồi trên long ỷ lại không dám nhìn tới Nam Vũ Thiên Lê ngồi phía dưới.
Thật vất vả đợi đến lúc hạ triều, Hoàng đế muốn nhanh chóng rời đi thì bị Nam Vũ Thiên Lê gọi lại.
Trên thiên điện, Hoàng đế đổ mồ hôi, hỏi: “Quốc sư đại nhân còn có chuyện gì sao?”
Nam Vũ Thiên Lê: “Gần đây ta đã tính một quẻ cho Đông Dữ. Con nối dõi của Hoàng thượng phồn đa, không thể thêm nữa, nhiều thêm một người thì vận mệnh quốc gia sẽ thêm một phần rối loạn.”
Hoàng đế kinh ngạc: “Có chuyện này nữa sao?”
Phi tử của Hoàng đế nhiều vô số, không có việc gì thì hắn sẽ thích đi đến hậu cung nên đương nhiên phi tử đã sinh ra không ít hài tử. Riêng hoàng tử đã có chín người, công chúa thì hơn mười lăm người, đây là chưa tính đa số bào thai đã sảy ngoài ý muốn.
Hoàng đế vẫn luôn kiêu ngạo vì bản thân có nhiều con nối dõi, hôm nay nghe Nam Vũ Thiên Lê nói như vậy thì lập tức giật nảy mình.
“Quốc sư đại nhân, con nối dõi hiện tại của Trẫm…”
“Hoàng thượng yên tâm, hiện tại con nối dõi của ngài vừa đủ nhưng cũng không thể có thêm nữa. Hoàng thượng là người từng trải, ngài cũng biết rõ sự kiện cửu long đoạt đích. Nay Dông Dữ đã có cửu long, nếu lại thêm một con rồng nữa thì Đông Dữ tất loạn.”
Nghe được những lời này, Hoàng đế bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu mới phản ứng lại.
Hoàng đế gật đầu: “Quốc sư đại nhân đã bói toán vất vả rồi.”
“Ừ.”
Gương mặt tuấn dật của Nam Vũ Thiên Lê không hề dao động, hắn dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trở lại tẩm cung, Hoàng đế gọi Thái giám tổng quản Từ công công đến.
“Từ Minh, ngươi đi đưa cho Nguyễn Mỹ nhân một chén thuốc bổ thể đi.”
Thuốc bổ thể?
Từ công công vừa nghe đã hiểu, đây là đưa thuốc tuyệt tự để Nguyễn Mỹ nhân không thể mang thai con nối dõi được.
Ai, Nguyễn Mỹ nhân thật đáng thương, tuy được thừa hoan nhưng Hoàng thượng lại không cho phép có hài tử. Nguyễn Mỹ nhân hiện tại tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng nào có ai có thể giữ được tuổi trẻ mỹ mạo cả đời? Tương lai của nữ nhân hậu cung đều dựa vào hài tử, còn tương lai của Nguyễn Mỹ nhân thì đã được định sẵn từ đây, âu cũng là một nữ nhân đáng thương.
Một chén nước thuốc đen tuyền đặc sệt được bưng vào trong nội điện của Nguyễn Tiểu Ly.
Từ công công tươi cười giống như một đóa hoa cúc, nói mấy lời nịnh hót nào là Hoàng thượng quan tâm và săn sóc Nguyễn Tiểu Ly thế này thế nọ.
Nguyễn Tiểu Ly tựa vào trường kỷ, đôi mắt liếc qua chén thuốc đen sì kia.
Tiểu Ác: “Đây là thuốc tuyệt tử. Cô uống đi, dù cô không uống thì cô cũng không có khả năng sinh con trong ba nghìn thế giới.”
Thuốc tuyệt tử?
“Tiểu Ác, tại sao Hoàng đế lại đưa thuốc tuyệt tử cho ta? Cốt truyện ban đầu có tình tiết này không?”
Tiểu Ác: “Cốt truyện không mấy rõ ràng, ta cũng không biết có hay không chuyện đưa thuốc tuyệt tử. Hơn nữa lý do Hoàng thượng đưa thuốc cho cô ta lại càng không biết, ai biết trong lòng ông già kia đang nghĩ gì.”
Cái gì cũng không biết.
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, đi qua, bưng chén thuốc lên và uống một hơi cạn sạch.
Từ công công cảm thấy Nguyễn Mỹ nhân là một người rất thông minh nên tất nhiên cũng biết rõ đây là thuốc gì, vậy mà nàng vẫn có thể một hơi uống hết, thật khí phách. Ông cũng cho rằng ở trong chốn hậu cung này, không phải cứ không có hài tử thì tương lai sẽ thê thảm, bản thân không thể sinh nhưng người khác lại có thể mà…
“Nương nương uống thuốc xong hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, nô tài xin cáo lui trước.”
Từ công công mang theo người rời đi.
Bích Thanh nhanh chóng bước lên: “Cô nương, sao người lại uống? Đó là thuốc tuyệt tử.”
Chỉ cần đầu óc không bị hỏng thì đều biết chén thuốc này có vấn đề.
“Uống hay không uống đều giống nhau, các ngươi nghĩ ta sẽ hoài thai hài tử của cẩu hoàng đế Đông Dữ sao?” Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh nói.
Lúc nhỏ, ba người các nàng đều thuộc tầng lớp chót nhất ở Đông Dữ, phải nhận hết mọi bắt nạt. Nay trở về, tất nhiên muốn toàn bộ Đông Dữ đại loạn!
Bích Thanh bỗng nhiên nghẹn lời, Bích Ngọc lo lắng: “Cô nương, người có thể chừa lại cho mình một đường lui mà, chờ sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao phó là có thể sống cuộc sống như người bình thường rồi.”
“Bích Ngọc, lời này nói ra đến bản thân ngươi còn không tin thì đừng lấy để khuyên ta. Đến Đông Dữ, ta đã không nghĩ mình còn sống để trở về.”
Sau khi tiêu hóa kí ức của nguyên chủ, Nguyễn Tiểu Ly cũng nảy sinh tâm tư giống với nàng ấy.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Nguyễn Tiểu Ly lại lần nữa nằm xuống trường kỷ.
Bích Thanh và Bích Ngọc liếc nhau một cái rồi cùng lui xuống.
Cuối ngày, Hoàng đế lại đến cung Vũ Thường.
Không sai, cung điện của Nguyễn Mỹ nhân đã được ban tên, trực tiếp gọi là Vũ Thường điện, có thể thấy được mức độ sủng ái của Nguyễn Mỹ nhân là như thế nào.
Hoàng đế đến, Nguyễn Tiểu Ly lại múa cho hắn xem, Bích Thanh và Bích Ngọc đánh đàn đệm. Nguyễn Tiểu Ly chú ý chừng mực, không để cho lão hoàng đế tiếp tục ăn đậu hũ của mình, trời vừa tối liền làm hắn hôn mê. Sáng hôm sau, nàng lại dùng thuật thôi miên truyền thụ trí nhớ giả vào đầu Hoàng đế.
Từ lúc Nguyễn Mỹ nhân tiến cung, ngày ngày Hoàng thượng đều ở chỗ của nàng từ sáng cho đến tối, các phi tần còn lại đều không hề nhìn thấy được bóng dáng của Hoàng thượng ở đâu cả.
Ai trong cung cũng nghe thấy mức độ sủng ái của Hoàng thượng dành cho Nguyễn Mỹ nhân. Mỗi ngày Hoàng thượng đều tặng lễ cho Nguyễn Mỹ nhân, không phải trâm cài thì là lăng la tơ lụa, ra sức làm mỹ nhân vui vẻ.
Ân sủng như vậy thật hiếm thấy, rất ít ai được Hoàng đế quan tâm như thế. Có người hâm mộ Nguyễn Mỹ nhân, nhưng nhiều hơn lại là ghen ghét.
Một số phi tử gửi thư cho phụ thân hoặc huynh trưởng trong nhà để cho bọn họ dâng tấu chương nhắc nhở Hoàng thượng rằng hậu cung phải mưa móc đồng đều, thế nhưng kết quả lại chọc giận Hoàng đế.
Ngày thường tấu chương đều tấu lên những chuyện đông tây nam bắc, nay lại còn dám quản đến hậu cung của hắn!
Hoàng đế trực tiếp trả hết tấu chương về, vẫn giữ thái độ thờ ơ mà tiếp tục sủng ái Nguyễn Mỹ nhân.
Ngày nọ, trời trong nắng ấm.
Trong tiểu đình ở Ngự Hoa Viên, bên cạnh là tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc xinh đẹp, Hoàng đế đang ngồi phê tấu chương.
Trên mảnh đất trống bên ngoài đình, Nguyễn Tiểu Ly đang khiêu vũ.
Có mỹ nhân nhảy múa, tâm trí của Hoàng thượng không hề đặt trên tấu chương, đã nửa ngày trôi qua nhưng hắn vẫn chưa lật được quyển nào.
Lúc này, thái giám dẫn theo một nam nhân từ xa tiến đến.
Mỗi tháng, Nam Vũ Thiên Lê sẽ tiến cung một lần để bẩm báo tình hình mưa xuống mà hắn đã tính được. Hôm nay tiến cung, địa điểm vậy mà không phải là Ngự Thư Phòng của Hoàng thượng mà lại là đình nhỏ trong Ngự Hoa Viên. Vừa đến gần, Nam Vũ Thiên Lê đã nhìn thấy bộ dáng nhảy múa quyến rũ của Nguyễn Vũ Thường, bước chân của hắn hơi chậm lại.
Từ công công: “Mong Quốc sư đại nhân đừng phiền lòng, lần sau Nguyễn Mỹ nhân tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu tới chính sự của ngài và hoàng thượng.”
“Ừ.”
“Quốc sư đại nhân, mời!”
Trong đình, Hoàng đế vẫn đang say mê nhìn mỹ nhân khiêu vũ, không hề thấy Nam Vũ Thiên Lê đến.
Nhìn thấy người đến, Nguyễn Tiểu Ly xoay tròn một vòng và lộ ra ý cười mê hoặc, sau đó dừng lại động tác, bước tới hành lễ: “Hoàng thượng có chính sự, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”
Lời này đã đánh thức Hoàng đế. Hắn nhìn Nam Vũ Thiên Lê đang đứng bên cạnh thì lập tức nói: “Quốc sư đại nhân tới à, sao lại không lên tiếng, nhanh ngồi xuống đi.”
Nam Vũ Thiên Lê ngồi xuống, Hoàng đế lại nói với Nguyễn Tiểu Ly: “Ái phi, nàng không cần lui ra đâu.”
Hoàng đế đã nói thế, dĩ nhiên Nguyễn Tiểu Ly sẽ không đi, nàng ngồi xuống bên cạnh châm trà cho hai người.