Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sáng nay, Nguyễn Tiểu Ly vẫn đi làm như thường lệ. Cô đến công ty bằng xe riêng của gia đình. 
Cả ngày hôm nay, cô không đi gặp Hoắc Tịch, mà Hoắc Tịch cũng chẳng tìm cô. Điều đó có nghĩa là, hiện tại giữa hai người đang xảy ra chiến tranh lạnh!
Đây là một cuộc chiến tranh lạnh không có tình cảm. Dù sao thì cuối cùng Hoắc Tịch vẫn sẽ thích nữ chính, hai người bọn họ sẽ ký hợp đồng tình nhân. Còn Nguyễn Tiểu Ly chỉ là một nhân vật phản diện không được yêu thương mà thôi!

Thẩm Tinh Tuyết cầm một xấp tài liệu đi ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết là đi làm gì.
Rất nhiều người cẩn thận quan sát Nguyễn Tiểu Ly và Thẩm Tinh Tuyết, cả đám đều dùng ánh mắt xem trò vui mà nhìn hai người trong cuộc. 
Thẩm Tinh Tuyết vừa đi, vài người liền nhanh chóng đi tới chỗ Nguyễn Tiểu Ly nịnh bợ: “Hôm nay Nguyễn tiểu thư trang điểm thật xinh đẹp. Không đúng, Nguyễn tiểu thư vốn dĩ trời sinh đã đẹp hơn chúng tôi rất nhiều.” 
“Đúng vậy, mấy người có thấy Thẩm Tinh Tuyết hôm nay không trang điểm không? Quả thật là xấu xí muốn chết, không có khí chất gì hết. Cô ta còn không biết xấu hổ ở lại văn phòng này.”
“Nói tới khí chất thì ai có thể qua được Nguyễn tiểu thư của chúng ta. So với thiên kim hào môn thì cái loại người sống trong xóm nghèo như Thẩm Tinh Tuyết sao có thể so sánh được. Chỉ có Nguyễn tiểu thư mới xứng đứng cạnh Hoắc tổng thôi.”
Mấy người xu nịnh vây quanh Nguyễn Tiểu Ly khen ngợi không ngớt. Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn lãnh đạm như cũ, cô ngẩng đầu hỏi: “Công việc sáng nay của các người đã làm xong rồi à?” 
Trong nháy mắt, những người đó trở nên xấu hổ. Vốn dĩ họ muốn nhân cơ hội này để nịnh bợ Nguyễn Tiểu Ly, nhưng rõ ràng là cả mông ngựa cũng không vuốt được.
Từng người mang theo vẻ xấu hổ, nhanh chân trở về vị trí của mình.
Nguyễn Tiểu Ly đã làm xong công việc của hôm nay, bèn đứng lên đi ra ngoài. Trùng hợp thay, cô vừa tới cửa thì gặp Thẩm Tinh Tuyết đang cầm một xấp tài liệu đi vào. Nguyễn Tiểu Ly ngay lập tức duỗi ra một chân, Thẩm Tinh Tuyết không phản ứng kịp, bất ngờ bị vấp và ngã ầm xuống đất, giấy tờ trên tay rơi đầy sàn.
Thẩm Tinh Tuyết đau đến mức mặt mày trắng bệch, đầu gối của cô đập mạnh xuống đất. Nguyễn Tiểu Ly yên lặng đứng nhìn, rồi nói nhẹ bẫng: “Lúc vào cửa làm ơn nhìn đường”.
Thẩm Tinh Tuyết ngồi dưới đất, hốc mắt có chút ửng đỏ, xung quanh đều là giấy tờ nằm rải rác, thoạt nhìn thật nhu nhược và đáng thương. 
Cô rõ ràng cảm thấy vừa mới nãy có thứ gì đó đã vướng chân cô làm cô vấp té, nhưng nền nhà bằng phẳng thì có thể có cái gì làm vướng được chứ?

Chẳng lẽ là Nguyễn tiểu thư? 
Trong lòng Thẩm Tinh Tuyết tràn ngập ấm ức và ngờ vực, tại sao Nguyễn tiểu thư lại làm vậy?
Tiểu Ác: “Chậc chậc, nhìn xem bộ dáng nữ chính nhu nhược đáng thương chưa kìa. Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành ~”
Không sai! Đây chính là nhiệm vụ của hôm nay: Vị hôn thê ác độc ngáng ngã nữ chính.
Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều bị trợ lý Lạc nhìn thấy. Sau đó, hắn sẽ đem việc này nói cho Hoắc Tịch. Hoắc Tịch sẽ nổi trận lôi đình và cảm thấy Nguyễn Ly Kiều bụng dạ hẹp hòi.
Nguyễn Tiểu Ly đi qua phòng trà, khóe mắt thoáng nhìn trợ lý Lạc ở nơi xa xa với vẻ khinh thường.
Trợ lý lạc chỉ xuống đây phân công một số chuyện, hoàn toàn không ngờ sẽ thấy một màn như vậy. Hắn tận mắt nhìn thấy Nguyễn tiểu thư ngáng chân làm người khác ngã. Nội tâm Lạc Sâm trở nên phức tạp, hắn xoay người lên lầu.
Hoắc Tịch cả ngày bận rộn giải quyết công việc, thậm chí còn xử lý luôn cả công việc mấy ngày tiếp theo. 
Hôm nay, Hoắc Tịch đặc biệt phiền muộn, vì vậy hắn chỉ biết đâm đầu vào công việc để cho bản thân không nghĩ đến những việc khác.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không đi tìm Nguyễn Ly Kiều! Hắn cảm thấy nếu mình đi tìm cô thì tương đương với việc hắn đã cúi đầu nhận thua. Nhưng quá rõ ràng là hôm qua Nguyễn Ly Kiều không tin hắn, cô nghĩ sai về hắn.
Trợ lý Lạc lặng yên bước vào phòng và thấy Hoắc Tịch đang làm việc. Hắn không biết có nên nói ra chuyện vừa thấy hay không.
“Tổng giám đốc…”
Hoắc Tịch ngẩng đầu: “Có chuyện thì mau nói.”
Từ khi nào mà Lạc Sâm trở nên ấp a ấp úng như vậy.
Trợ lý Lạc thuật lại: “Lúc nãy dưới lầu, tôi thấy Nguyễn tiểu thư cố ý ngáng chân làm trợ lý Thẩm ngã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK