Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi thấy công chúa xông vào phòng, những cung nhân bên cạnh đã có dự cảm không lành. Bây giờ trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly, lại nghĩ đến các thủ đoạn trước đây của “hắn”, cả đám người đồng loạt quỳ rạp xuống đất và dập đầu xin tha tội.
“Tứ điện hạ tha mạng, chúng nô tài đã ngăn Tam công chúa lại nhưng công chúa vẫn xông vào.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu nhíu mày: “Bất kể thế nào cũng là do các ngươi thất trách trước, lát nữa tự đi lĩnh phạt. Sau này tuyệt đối không cho phép chuyện thế này xảy ra nữa, cho dù là ai cũng không được tự tiện xông vào phòng của ta.”
Từng câu từng chữ của đứa trẻ được phát ra rõ ràng, vô hình trung làm người khác không dám mạo phạm.
Đến khi tất cả những người quỳ dưới đất rời đi rồi Nguyễn Tiểu Ly mới vào trong điện.
Cũng may người vào hôm nay là Tam công chúa, chỉ là một đứa con nít dễ tống cổ, nếu là người khác thì e rằng chuyện sẽ phiền phức hơn.
Mặc dù gần đây Hoàng hậu cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Nguyễn Tiểu Ly, cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly rất phù hợp với yêu cầu của mình. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì Nguyễn Tiểu Ly vẫn là con của Tào Quý phi, vẫn mang dòng máu của Tào gia, hơn nữa bụng người cách một lớp da, không phải sinh ra từ bụng mình thì tóm lại trong lòng vẫn có ngăn cách.

Tiểu Ác: “Cô đoán thử xem bây giờ Hoàng hậu đang làm gì?”
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ vài giây rồi thản nhiên đáp: “Làm mấy chuyện đại loại như tìm đại phu giỏi để kiểm tra thân thể xem cô ta có thể có con được nữa hay không, không thể để ta là quân cờ duy nhất của cô ta được.”
“Bingo, ký chủ thật thông minh.”
Ngoài mặt, thái độ của Hoàng hậu đối với Nguyễn Ly Trúc không tệ, nhưng tâm lý của nàng vẫn có chút bất an, dù sao đây cũng không phải là nhi tử thân sinh của mình. Dưới tình huống này, cũng trong ngày hôm đó, Hoàng hậu đã cho người ra ngoài tìm kiếm thần y đưa về cung để xem xét thân thể giúp mình.
Trong lúc thần y bắt mạch cho Hoàng hậu, cả cung điện rơi vào yên tĩnh, mọi người đều nín thở không dám gây ra bất kỳ tiếng động gì.
“Thần y, thân thể của bổn cung thế nào, có thể sinh con nối dõi được nữa không?” Sau khi thần y bắt mạch xong, Hoàng hậu mang theo vẻ mặt hy vọng hỏi.
Nhưng Hoàng hậu hỏi xong lại thấy thần y lặng lẽ lắc đầu với nàng, giọng điệu có phần tiếc nuối: “Thân thể của người bị tổn thương căn cơ, e rằng sau này sẽ không có cơ hội mang thai nữa.”
Trong lòng Hoàng hậu vốn vẫn còn có chút hy vọng, vừa nghe lời này thì sắc mặt liền thay đổi. Cung nữ ở bên cạnh lại càng không dám thở mạnh.
Khó khăn lắm Hoàng hậu mới khống chế được cơn tức giận của mình và cho người tiễn thần y đi. Sau khi thần y đi rồi, Hoàng hậu thoắt cái giận tới tím mặt, ném hết tất cả đồ vật ở bên người xuống đất.
Những người hầu hạ đứng bên cạnh thấy vậy thì nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không dám phát ra tiếng động gì. Nhất thời, tất cả nhân tâm trong tẩm cung đều hoảng sợ, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên vô cùng tồi tệ.

Chuyện Hoàng hậu thỉnh thần y vào cung để chẩn trị cho mình tuy không nhiều người biết lắm, nhưng nếu người nào có tâm điều tra thì vẫn có thể phát hiện được.
Sau khi biết Hoàng hậu thật sự không thể mang thai được nữa, trong lòng của mỗi người ở trong hậu cung cũng có những suy nghĩ khác nhau.
Không thể sinh cũng không sao, không phải Hoàng hậu đã đưa tiểu Tứ hoàng tử về bên cạnh để nuôi nấng rồi đấy thôi.
Không thể sinh được thì tốt, không phải là nhi tử ruột thịt, ai biết được nhỡ đâu một ngày nào đó bị cắn ngược lại thì sao.
Đến lúc Nguyễn Tiểu Ly biết được tin tức này, rồi lại ước chừng cơn giận của Hoàng hậu gần như đã tan biến hết, “hắn” mới nhanh chóng sửa soạn một phen và xuất hiện trước mặt Hoàng hậu.
“Sao con lại đến đây?”
Lần này nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly, Hoàng hậu cũng không biểu hiện ra vẻ dịu dàng hiền từ như trước đây, cũng chẳng kéo Nguyễn Tiểu Ly đến bên cạnh mình. Nàng hơi nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng lãnh đạm.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm tới thái độ của Hoàng hậu, cúi đầu hành lễ: “Nhi thần tới thỉnh an mẫu hậu.”
Tiểu Ác cười ha hả: “Tới làm người ta khó chịu thì có.”
Không sinh được nhi tử, lợi thế duy nhất là đối xử tốt với con của kẻ thù, bồi dưỡng đứa con của kẻ thù.

Trong lòng Hoàng hậu rối rắm, bây giờ nhìn thấy Tứ hoàng tử lại càng rối thêm.
Tuy nhiên, trên mặt Hoàng hậu lại không thể hiện ra biểu cảm dư thừa, chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn Nguyễn Tiểu Ly một cái, trong mắt mang theo chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ giả vờ dịu dàng trước đây.
Nàng cũng không giống như trước mà lập tức kéo Nguyễn Tiểu Ly tới bên người rồi hỏi han ân cần. Nguyễn Tiểu Ly cũng không thèm để ý đến thái độ của Hoàng hậu, “hắn” chỉ tới để đánh dấu sự hiện diện của mình mà thôi.
Đánh dấu sự hiện diện để nhắc nhở Hoàng hậu hãy chú trọng bồi dưỡng “hắn” đi. Có người nâng đỡ “hắn” thì sau này “hắn” mới có thể tranh giang sơn với nam chính chứ.
“Gần đây Trúc Nhi học hành thế nào?” Hoàng hậu thả lỏng, bắt đầu thử làm ánh mắt của mình nhu hòa lại, dù sao đứa trẻ này cũng là quân cờ quan trọng để nàng tranh quyền đoạt vị.
“Mẫu hậu có thể kiểm tra đọc thơ luyện chữ, con chưa bao giờ dám lơ là bài tập.” Đứa trẻ rất ngoan ngoãn trả lời.
Quế ma ma thấy không khí trong điện đã tốt hơn, bèn nói: “Nương nương, Tứ điện hạ tới đây cũng đã lâu, vả lại người còn chưa ăn bữa sáng, người có muốn nô tỳ truyền thiện ngay bây giờ không?”
Quế ma ma nhắc nhở Hoàng hậu bảo Tứ hoàng tử ở lại để cùng dùng bữa. Thế nhưng Hoàng hậu vừa mới chịu đả kích không thể sinh con, chỉ có thể nuôi dạy nhi tử của kẻ thù, lúc này nàng thật sự không muốn dùng bữa với đứa trẻ trước mặt.
Tiếp đó, Hoàng hậu làm ra vẻ mệt mỏi, phất tay với Nguyễn Tiểu Ly: “Hôm nay bổn cung cảm thấy có chút không thoải mái, mới nói hai câu đã cảm thấy mệt nên không giữ con lại được. Con lui xuống trước đi.”
“Vâng, nhi thần cáo lui.” Nói xong, đôi chân ngắn ngủn bước từng bước nhỏ ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu.
Sau đó, Hoàng hậu đưa mắt nhìn phía Quế ma ma ở bên cạnh, “Lần sau đừng tự chủ trương.”
“Nương nương, nô tỳ biết bây giờ tâm trạng của người không tốt, nhưng dù thế nào thì Tứ điện hạ vẫn được nuôi dưới danh nghĩa của người. Nếu có quan hệ tốt với ngài ấy, sau này khi ngài ấy kế nghiệp thì tất nhiên người sẽ được lợi.”

Hoàng hậu chỉ yên lặng gật đầu, rõ ràng vẫn có chút không cam lòng. 
Quế ma ma thở dài, yên lặng lắc đầu. Tính cách của Hoàng hậu quá cố chấp, chuyện này vẫn nên để nàng suy nghĩ thêm vài ngày nữa, hiểu rõ rồi thì sẽ tốt thôi.

Trong không gian đen như mực, tiểu chính thái mặc bộ âu phục nhỏ đang ngồi dưới đất, bên cạnh nó là một cô gái trẻ. Một lớn một nhỏ, một người một hệ thống đều ngồi xếp bằng.
Tiểu Ác đặt màn hình trước mặt hai người, vừa lướt vừa nói: “Chờ tới khi Hoàng hậu hoàn toàn chấp nhận cô, cô ta sẽ bày mưu tính kế cho cô. Cô mới hơn ba tuổi, lại thông minh hơn người, nhất định sẽ được đưa đến Thượng Thư Đường để đi học.”
Nguyễn Tiểu Ly gật gật đầu, ánh mắt hoàn toàn không nhìn thứ gì trên màn hình, chỉ chăm chăm nhìn vào đứa nhỏ bên cạnh.
“Tiểu Ác, nhìn ngươi thật sự rất nhỏ nha, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Ác còn đang định cho cô xem cốt truyện gốc bỗng bị hỏi một câu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức đen lại: "Nguyễn Tiểu Ly, cô tin ta sẽ đá cô ra ngoài không gian không hả!"
“Đừng tức giận, con nít thì tính tình như vậy là không được đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly rõ ràng đã bị gợi lên hứng thú, cô đưa tay xoa xoa đầu tóc xoăn của Tiểu Ác. Hành động này khiến mặt của Tiểu Ác đỏ lên, hơn nữa cũng cảm thấy vô cùng mất mặt!
“Láo xược, không được sờ, chớ có sờ đầu của ta.”
Sông có khúc, người có lúc. Trước đây, thời điểm Tiểu Ác mới lên sân khấu thì mang dáng vẻ không thể mạo phạm, ấy thế mà bây giờ lại bị xoa đầu như một đứa con nít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK