Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Trên bờ ruộng, tốp tốp người đang đi về nhà.

Cho dù đã vất vả sau một ngày dài nhưng tinh thần của mọi người vẫn rất phấn chấn, một nhóm người chậm rãi đi dọc bờ ruộng, nhàn nhã chuyện trò.

Ở thời đại này, tuy ăn không ngon mặc không đẹp nhưng cũng không có ai mưu cầu ăn mặc quá tốt, miễn là có đủ cơm ăn, áo mặc thì cho dù làm việc mỗi ngày cũng sẽ không phàn nàn.

Trong thời đại công nghệ cao có không ít thứ có thể giết thời gian, còn thời gian ở nơi này lại có vẻ đặc biệt dài.

Nguyễn Tiểu Ly đi tới bờ ruộng, từ rất xa đã nhìn thấy nhóm thanh niên trí thức.

Cô đi tới chỗ họ. Trình Hi vẫy tay: “Vũ Ly, ở đây.”

Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly hiện lên ý cười nhạt nhưng trên mặt lại có không biểu cảm gì. Cô từ từ đi tới.

Trình Hi: “Hôm nay trời nóng quá. Cô có nóng không?” Trình Hi hỏi, nhưng lúc Nguyễn Tiểu Ly đến gần thì cô mới thấy trên mặt của Nguyễn Tiểu Ly có gì đó bất thường.

“Ơ, mặt cô sao vậy?” Trình Hi vội vàng tiến lên: “Sao mặt cô lại đỏ như vậy, mũi còn bong da, bị cháy nắng hả?”

Không thể trách Trình Hi sao lại ngạc nhiên như vậy. Khuôn mặt của Trần Vũ Ly vốn trắng nõn xinh đẹp, điều đó làm những vết thương này trông có vẻ đặc biệt nghiêm trọng và khiến người ta cảm thấy xót xa.

Quách Tiểu Tuệ vội vàng chạy tới, nhưng trong ánh mắt của cô ta không hề có ý gì gọi là quan tâm mà chỉ có sự hả hê khi người khác gặp chuyện: “Nhìn là biết cháy nắng rồi. Nắng mà không biết tìm chỗ mát à? Không phải bình thường rất lười sao, sao giờ lại giả vờ siêng năng vậy? Cũng do cô yếu đuối quá thôi, chúng tôi phơi cả buổi chiều cũng không có việc gì, chỉ có mình cô bị thế này. Đúng là đồ nhà giàu.”

Lời nói tràn đầy giễu cợt, vì là thanh niên trí thức được ăn học đầy đủ nên nói chuyện cũng khó nghe hơn mấy bà hàng xóm nhiều chuyện trong thôn. Nhưng cho dù Quách Tiểu Tuệ có nói gì đi nữa thì những người khác cũng lơ cô ta đi.

Chẳng lẽ chúng ta lại đi bịt miệng một con chó hôi hám thích cắn người sao? Bịt miệng nó còn làm bẩn tay mình thêm.

Vì Trình Hi thật lòng quan tâm đến cô nên Nguyễn Tiểu Ly mới trả lời lại: “Ừ bị cháy nắng. Lúc phơi nắng chỉ cảm thấy nóng chứ không thấy mặt bị khó chịu nên mới không phát hiện ra.”

“Bị cháy nắng thì e là mặt cô sẽ bị bong da, nhưng chỉ cần cô đừng gãi thì nó có thể hồi phục lại bình thường mà không để lại dấu vết.” Trình Hi nói.

“Ừm.”

“Đi thôi, chúng ta về ký túc xá đi, xem trong ký túc xá có ai có cao lạnh hay không để xin về bôi cho cô. Tôi nhìn mặt cô thế này là thấy đau rồi.”

“Ừm.”

Tiểu Ác bĩu môi: “Nữ chính tốt đúng không?”

“Ừm.”

Đám đông lũ lượt kéo về thôn. Chiếc áo khoác Chu Phụ Cốc mặc trên người đã ướt đẫm, hắn âm trầm vác cuốc theo sau.

Chu Phụ Cốc đi thẳng về nhà mình. Nhà của Chu Phụ Cốc là một căn nhà tranh vô cùng đơn sơ. Trước kia, gia đình hắn ở trong một dinh thự rộng lớn có mười lối vào và mười lối ra, bên trong là các căn tứ hợp viện hợp thành, còn có đình hóng mát ở giữa hồ, rất xa hoa.

Tất cả cửa ra vào đều được làm từ gỗ lê tốt nhất, cửa sổ được chạm rỗng khắc hoa, trong nhà bày biện rất nhiều bình sứ được mua về từ phương Tây.

Nhưng những thứ đó đều đã là quá khứ, chỉ là đã từng.

Chu Phụ Cốc nhìn căn nhà tranh đơn sơ trước mặt, trong mắt không hề có sự không cam lòng, trái lại còn rất thoả mãn.

Hắn không oán trời cũng không oán người, muốn có được những thứ tốt hơn thì hắn sẽ tự lực làm nên.

Chu Phụ Cốc bước nhanh vào phòng, lấy một cái hộp nhỏ trong tủ chén tre đơn giản ra và cầm một cái hộp vỏ sò nhỏ bên trong đó lên.

Chiếc hộp có màu đỏ, được làm bằng sắt, lớn cỡ một vỏ sò, bên trên có in hình và chữ. Trong hộp là thuốc cao trị bỏng da bao gồm cả cháy nắng.

Chu Phụ Cốc cầm cái hộp nhỏ rời khỏi nhà.



Ký túc xá của thanh niên trí thức.

Mọi người đều biết khuôn mặt của Trần Vũ Ly bị cháy nắng, vì vậy có rất nhiều người đến thăm hỏi vài câu, nhưng những sự quan tâm này có bao nhiêu thật lòng thì không ai biết.

Trình Hi đang lục tung cái rương của mình để tìm dầu cù là đưa cho Nguyễn Tiểu Ly, nhưng cô tìm cả buổi cũng không thấy đâu.

Nguyễn Tiểu Ly cũng lục lọi cái rương của mình nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Aiz.

Vậy cứ để thế này đi, miễn đừng đụng vào thì sẽ không đau, nếu mấy hôm nữa mà bị bong da thì cô sẽ rửa mặt và dưỡng ẩm má nhiều hơn, vài ngày rồi sẽ lành thôi.

Ngay khi Nguyễn Tiểu Ly định để mặc như vậy thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Trình Hi đi ra mở cửa: “Triệu Mạc, sao anh đến đây?”

Người trẻ tuổi mặc áo sơ mi đứng ngoài cửa là một trong những thanh niên trí thức, Triệu Mạc. Triệu Mạc mang kính cận, tóc mái trên trán hơi che khuất đôi mắt. Ánh mắt của hắn lúc này có chút mất tự nhiên, hắn cười nói: “Nghe nói mặt Trần Vũ Ly bị cháy nắng, vừa hay chỗ tôi có cao mát nên đưa qua đây.”

Trình Hi vui mừng: “Triệu Mạc, lần này xuống nông thôn anh mang theo nhiều thuốc thật nha.”

Triệu Mạc mang theo rất nhiều loại thuốc, mỗi lần có ai bị thương đều tìm đến hắn.

Triệu Mạc mỉm cười thẹn thùng, đưa cao mát cho Trình Hi: “Nhờ thanh niên trí thức Trình đưa cho cô ấy.”

“Vũ Ly đang ở trong phòng, để tôi gọi cô ấy ra. Anh tự tay đưa cho cô ấy đi.”

Sau một lúc, Trình Hi kéo Nguyễn Tiểu Ly ra đến cửa.

Triệu Mạc nhìn thấy cô thì mặt tức khắc ửng đỏ, hắn bồn chồn nắm chặt hộp thuốc mỡ trong tay: “Thanh niên trí thức Trần, đây… đây là cao mát, cô mau bôi đi, sẽ giúp vết thương mau lành hơn chút.”

Tiểu Ác: “Tiểu Ly, thằng cha này thích cô kìa.”

Tiểu Ác đã gặp nhiều nên nhìn sơ qua cũng biết tên Triệu Mạc này đã thích Nguyễn Tiểu Ly.

Lắp ba lắp bắp giống hệt một thằng nhóc, còn thẹn thùng nữa chứ.

“…” Nguyễn Tiểu Ly không nhìn hộp cao mát kia, chỉ nói: “Cảm ơn, không cần, tôi có thuốc rồi.”

Cô vẫn lạnh lùng như thường ngày, với ai cũng giữ khoảng cách. Thấy cô như vậy, Triệu Mạc lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng hắn đành cầm thuốc quay về.

Trình Hi vẫn luôn im lặng đứng một bên, thấy Triệu Mạc đã đi rồi cô mới nói: “Vũ Ly, rõ ràng cô không có thuốc, cớ sao lại nói dối từ chối thuốc của anh ta vậy?”

“Không thích.”

Nguyễn Tiểu Ly nói xong thì về phòng, để lại một mình Trình Hi đứng suy nghĩ sâu xa. 

Không thích?

Không thích này là không thích thuốc hay không thích người?

Đương nhiên Trình Hi cũng nhận ra Triệu Mạc đối với Vũ Ly có chút khác biệt, dù vậy cô cũng không hé một lời. Không nên xen vào chuyện của người khác.



Trên con đường nhỏ, Chu Phụ Cốc cầm bình sứ nhỏ trong tay với vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt tối sầm lại.

Hắn vừa từ ký túc xá trở về.

Vốn dĩ hắn định đưa thuốc mỡ cho cô, nhưng trùng hợp thay hắn đã trông thấy nam thanh niên trí thức kia đến đưa cao mát cho cô.

So với thuốc mỡ cũ của hắn thì cao mát tốt hơn nhiều…

Có người đưa thuốc rồi thì chắc chắn cô sẽ chướng mắt hộp thuốc mỡ của hắn. Thế nên Chu Phụ Cốc đã đi về, âm thầm cầm thuốc mỡ ra khỏi ký túc xá của thanh niên trí thức.

Chu Phụ Cốc nhìn lại cái hộp nhỏ trong tay mình: “Mấy hôm nay mình bị sao vậy?”

Rõ ràng cô có thái độ cay nghiệt với hắn, vậy mà hắn vẫn âm thầm để ý đến cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK