Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vương Vân Vân và Trương Hiểu đưa Tô Tiểu Thanh trở về ký túc xá. Trâu Thục Vũ ra ngoài chơi với bạn vẫn chưa về.
Tô Tiểu Thanh ngồi trên giường của mình, ánh mắt thẫn thờ.
Vương Vân Vân và Trương Hiểu bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hoài nghi. Bộ dạng này của Tô Tiểu Thanh quá bất thường.
Vương Vân Vân bước qua hỏi: “Tiểu Thanh, cậu thật sự đã nhìn thấy gì sao?”
Tô Tiểu Thanh bỗng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mở lớn: “Tớ thật sự đã nhìn thấy…”
Lông tơ toàn thân Trương Hiểu và Vương Vân Vân dựng đứng, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Thanh, có lẽ tâm lý cậu quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác chăng?”
“Không phải ảo giác… Không phải…”
Tô Tiểu Thanh lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục lầm bầm những câu không rõ ràng.
Thấy bạn mình bất ổn, Vương Vân Vân và Trương Hiểu không dám tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Trương Hiểu nghĩ ngợi một lúc rồi mở lời: “Tô Tiểu Thanh, ngay cả khi sợ hãi nhất cậu cũng không thể nói ra chuyện năm đó, hiểu không?”
Vương Vân Vân cũng đột nhiên nghĩ đến chuyện ở trong phòng y tế, mới có một chút mà đã bị Nam Âm Niểu hỏi bóng gió.
Vương Vân Vân vỗ vai Tô Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, chuyện năm đó không liên quan đến chúng ta một chút nào, chúng ta không hề chạm vào… cậu ấy, biết chưa?”
Tô Tiểu Thanh sợ hãi nhắm mắt, gật đầu. Bây giờ cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng, đầu cũng rất đau, hơn nữa còn có cảm giác trên chiếc giường trống kia có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Tiểu Thanh đá rơi giày, xốc chăn lên trùm kín đầu.
Trốn đi, trốn đi, trốn rồi cậu ấy sẽ không nhìn thấy mình nữa.
Nhìn thấy hành vi của Tô Tiểu Thanh, Vương Vân Vân và Trương Hiểu không nói nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về giường của mình.
Cả phòng ngủ yên lặng như tờ, không ai nói chuyện.
Trên chiếc giường trống, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở mép giường đung đưa đôi chân, đôi mắt quan sát ba cô gái, khóe miệng mỉm cười.
6 giờ rưỡi, Trâu Thục Vũ mới về tới, hơn nữa trên người toàn mùi rượu.
Trâu Thục Vũ là một cô gái tương đối phóng túng, gia đình cũng rất giàu nên không phải lo lắng chuyện đậu không được trường đại học tốt.
Trâu Thục Vũ có ngoại hình xinh đẹp, thường kết bạn với nhiều chàng trai nên cô có cuộc sống sau giờ học vô cùng phong phú.
Trương Hiểu thấy cô ấy trở về thì lên tiếng: “Thục Vũ, cậu uống rượu à?”
Trâu Thục Vũ chớp mắt: “Mùi rượu trên người tớ nồng lắm hả?”
Trương Hiểu: “Khá nồng đấy.”
Trâu Thục Vũ cười vui vẻ: “Hôm nay một anh chàng vô cùng đẹp trai tham gia, anh ấy mời tớ uống rượu, tớ bị khuôn mặt ấy mê hoặc nên uống luôn.”
Trương Hiểu và Vương Vân Vân nghe Trâu Thục Vũ khoe hôm nay chơi vui thế nào.
Trâu Thục Vũ nhìn chiếc chăn phồng lên ở trên chiếc giường bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Tô Tiểu Thanh? Sao ban ngày ban mặt lại trùm chăn kín mít vậy? Thời tiết nóng bức, cậu trùm làm gì?”
Tô Tiểu Thanh nằm trong chăn không động đậy.
Trâu Thục Vũ tò mò: “Sao vậy? Chẳng phải mới từ phòng y tế về à? Ai làm cậu giận mà chui vào chăn trốn thế?”
Đến cả đầu cũng không lộ ra ngoài để hít thở, như kiểu muốn làm bản thân ngạt chết luôn.
Trâu Thục Vũ nói mấy câu nhưng Tô Tiểu Thanh đều không đáp lại, khiến Trâu Thục Vũ bỗng chốc cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết giấu mặt mũi đi đâu.
Trâu Thục Vũ đi qua, lật chăn của Tô Tiểu Thanh lên: “Tô Tiểu Thanh, cậu bị bệnh thần kinh à?”
“Á!” Tô Tiểu Khánh hét toáng lên.
Vương Vân Vân vội vã bước qua kéo Trâu Thục Vũ lại: “Thục Vũ, cậu đừng so đo với cậu ấy, cậu ấy bị dọa sợ rồi.”
“Dọa sợ? Dọa sợ đến nỗi trốn trong chăn không trả lời một tiếng à? Nói chuyện với cậu ấy mà cậu ấy cũng không biết phép lịch sự nữa. Bị cái gì dọa cho sợ? Chẳng lẽ là ma dọa?”
Chữ “ma” vừa được thốt ra, sắc mặt của mọi người thoắt cái thay đổi. Cả căn phòng dường như lạnh đi mấy độ.
Trâu Thục Vũ nhận ra bầu không khí không bình thường, cô hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Trương Hiểu nói hết một lượt những chuyện đã xảy ra vào chiều nay.
Trâu Thục Vũ ngạc nhiên, lập tức hoảng sợ nói: “Tô Tiểu Thanh nói là nhìn thấy… Nguyễn Ly Ly? Kể chuyện cười à, hay là bị điên rồi? Nói vậy mà các cậu cũng tin. Trên thế giới này căn bản không có ma, ok? Còn nữa, các cậu nói năng cẩn thận chút, nếu chuyện lúc trước bị người khác biết thì đừng trách tớ không nương tay với các cậu.”
Nói xong mấy lời dọa dẫm, Trâu Thục Vũ lại đi ra ngoài.
Cả quá trình, Tiểu Ác và Nguyễn Tiểu Ly đều ngồi xem bằng sạch.
Tiểu Ác lắc đầu: “Mọi sự trên đời này, ai mà nắm chắc được đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
Thấy đã đến giờ cơm, Trương Hiểu và Vương Vân Vân gọi Tô Tiểu Thanh cùng đi ăn nhưng Tô Tiểu Thanh cứ trùm chăn không đáp. Hai người bất đắc dĩ đành đi riêng.
Cửa phòng đang mở toang bỗng nhiên đóng phịch lại trong khi trời chẳng nổi gió. Ổ chăn trên giường lập tức run lên một cái.
Tô Tiểu Thanh trợn tròn mắt nằm trong chăn. Mọi người đã đi hết, ai đóng cửa?
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả khi nằm trong chăn, Tô Tiểu Thanh cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh thấu xương, hiện tượng này quá quỷ quái.
Chân tay Tô Tiểu Thanh lạnh toát.
Nguyễn Tiểu Ly nhảy xuống giường, giẫm đôi giày vải màu trắng mà bước từng bước về phía giường của Tô Tiểu Thanh.
Cô phát ra tiếng giẫm xuống sàn khẽ khàng.
Tiếng bước chân!
Thần kinh của Tô Hiểu Thanh lập tức trở nên căng thẳng. Ai còn ở trong phòng, sao lại có tiếng bước chân?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên giường cô…
Tô Tiểu Thanh cảm thấy có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cứ nhìn vào cô như thế.
Có người đứng bên giường cô!!!
Tấm đệm lún xuống, người đó ngồi xuống giường cô…
Tô Tiểu Thanh không khỏi run lên vì sợ hãi, cô cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, run rẩy hỏi: “Ai ở trong phòng?”
Đáp lại cô là một khoảng không tĩnh lặng.
Tô Tiểu Thanh nuốt nước bọt, cô rõ ràng cảm nhận được có người đi đến bên giường mình, hơn nữa còn ngồi xuống.
“Ai ở trong phòng đấy? Nói một câu đi, đừng làm tớ sợ…” Tô Tiểu Thanh đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
Câu trả lời vẫn là một sự im lặng đến ngột ngạt. Tô Tiểu Thanh bị bao kín mít trong chăn, hô hấp có chút khó khăn, oxy càng ngày càng ít.
Cô sợ hãi vén góc chăn lên, muốn nhìn xem người bên ngoài là ai, rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ.
Cô khẽ nhấc góc chăn lên vừa đủ một cái khe nhỏ. Qua khe hở, quả nhiên cô nhìn thấy một người mặc váy đang ngồi trên giường mình.
Tô Tiểu Thanh chỉ có thể nhìn thấy từ phần eo trở xuống của người ngồi trên giường, không thể nhìn thấy đầu và mặt của người nọ.
Tô Tiểu Thanh nhớ rằng hôm nay Trâu Thục Vũ, Trương Hiểu và Vương Vân Vân không ai mặc váy. Hơn nữa tất cả họ đều không thích mặc váy đồng phục, người duy nhất thích mặc chính là…
Gia cảnh của Nguyễn Ly Ly nghèo khó nên sinh thời rất thích mặc đồng phục.
Nhận ra điều này, Tô Tiểu Thanh muốn phát điên lên.
Ngay lúc Tô Tiểu Thanh sợ hãi muốn bỏ góc chăn xuống, đột nhiên có một bàn tay vươn tới.
“Á!”