Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cũng may tốc độ tay của Nguyễn Tiểu Ly đủ nhanh, nếu không đã bị Lưu Vũ Kỳ đánh thành cái sàng.
Nguyễn Tiểu Ly chậm chạp bước ra khỏi rừng trúc. Nhân vật cô chơi trong game có giới tính nam, tên nhân vật cũng là trung tính.
Lưu Vũ Kỳ mở mic: 【Tại sao lại cướp boss của chúng tôi? Mau trả trang bị thu được ra đây.】
Nguyễn Tiểu Ly gõ chữ: 【Không trả.】
Lưu Vũ Kỳ nổi giận: 【Cậu cố tình cướp boss của chúng tôi? Cậu đang khiêu khích chúng tôi đúng không? Nếu không trả thì hôm nay cậu đừng hòng chạy thoát khỏi đây. 】
Lời nói vừa ra, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng vây quanh Tuấn.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn nhóm người bao vây một lượt, tốc độ rất nhanh, quả nhiên đều là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng tốc độ tay của nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly bẩm sinh cũng hơn người, cho dù đánh không lại đám người này thì vẫn có thể trốn đi được.
Một người trong đội ngũ lên tiếng: 【Không biết người bên kia là ông chú hay là con nít thế nhỉ? Dù thế nào thì tự dưng cướp boss người khác không phải là hành vi tử tế. Chúng tôi là người của đội Hoa Lâm, chắc đã nghe qua rồi phải không?】
Chiến đội nổi tiếng nhất của thành phố A ngoài đội Hạ Trung chính là Hoa Lâm. Mỗi lần vào game và tạo đội, tất cả mọi người đều mong muốn được gia nhập đội của bọn họ.
Nhưng hôm nay bọn họ vào để luyện tập, các thành viên đều là người trong Hoa Lâm, không có người chơi tự do nào gia nhập.
Tuấn: 【Cướp bằng bản lĩnh, vì sao phải trả lại cho mấy người? Tôi có nghe danh đội của mấy người nhưng chưa nghe mấy người còn thích bao vây người khác.】
【Ơ, cậu nói chuyện kiểu gì vậy, cướp boss của người ta mà lại không muốn bị vây? Mau giao đồ ra đây, nếu không chúng tôi sẽ giết cậu.】 Một thành viên Hoa Lâm nhịn không được mà lên tiếng.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, ngươi nghĩ nếu ta biểu diễn chạy trốn trước mặt bọn họ thì có khi nào bọn họ sẽ bị tốc độ tay của ta thu hút rồi để ý đến ta không?”
“Hahaha, Tiểu Ly, suy nghĩ của cô y hệt nguyên chủ. Thật ra nhiệm vụ của cô chính là chạy trốn trước mặt bọn họ.”
Tiểu Ác rất hài lòng khi tư duy của Nguyễn Tiểu Ly trùng khớp với nguyên chủ, vì khi đó ký chủ có thể hành xử sát với thiết lập nhân vật một cách tự nhiên và nhờ vậy nó sẽ kiếm được kha khá điểm.
Còn về việc có làm đội ngũ kia chú ý hay không thì có thể là có, nhưng cho dù thế nào Nguyễn Tuấn Ly cũng chắc chắn phải gia nhập đội của nam chính, từ đó về sau sẽ tranh đua với anh ta, tất cả đều là do bản chất của nguyên chủ vốn là thích khiêu chiến kẻ mạnh hơn mình.
【Vũ Kỳ, đừng dài dòng với tên đó nữa, cướp lại luôn đi.】 Người này dám cướp boss của họ thì đừng trách họ cướp lại trang bị.
Ngay lúc cả đội Hoa Lâm chuẩn bị bao vây hoàn toàn mọi phương hướng, đột nhiên tên Tuấn kia nhanh nhẹn cất bước vòng qua ba người trong đội bọn họ.
Người trong phòng huấn luyện của Hoa Lâm không giữ nổi bình tĩnh.
“Đậu má, chuyện gì thế này? Quá nhanh!”
“Hứa Phong, anh mau bắt cậu ta lại, đừng ngây người nữa.”
“Cái quái gì vậy, người này là dân chuyên nghiệp đúng không, tốc độ tay quá nhanh! Người đâu rồi?”
Toàn bộ khu vực xung quanh vốn đều là rừng trúc, hơn nữa còn có nơi là bụi cỏ rậm rạp, chỉ cần người tên Tuấn kia trốn nhanh thì ẩn nấp ở nơi này là chuyện rất dễ dàng.
Trong khoảng thời gian chưa tới mười mấy giây, Tuấn đã chạy mất.
Các thành viên của đội Hoa Lâm sửng sốt nhìn về phía rừng trúc, một thành viên tháo tai nghe xuống, nói với người bên cạnh: “Như thế này là chúng ta bị vả mặt sao?”
Toàn bộ những đội viên khác có mặt trong phòng đang ngồi trước máy tính cũng tháo tai nghe xuống, người nọ nhìn người kia, người kia lại nhìn người nọ, không ai biết nên nói gì.
Lưu Vũ Kỳ cũng đã tháo tai nghe, biểu cảm trên mặt cô không còn là tức giận khi bị cướp boss như lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là vẻ ngơ ngác.
Lưu Vũ Kỳ ngẩng đầu: “Hứa Phong, anh thấy được cậu ta từ phía trước anh vòng qua như thế nào không?”
“Nhanh quá anh không thấy rõ, tốc độ tay như vậy đã nhanh hơn tất cả chúng ta rồi.” Hứa Phong là người lớn tuổi nhất trong đội ngũ, đồng thời cũng là đội trưởng đội Hoa Lâm.
Hứa Phong quay đầu lại hỏi: “Trần Vĩ, cảnh vừa rồi có ghi hình lại không?”
“Đội chúng ta mỗi lần huấn luyện đánh boss đều được ghi hình, dĩ nhiên là có cả màn vừa nãy.”
“Vậy thì tốt, em phát video để mọi người cùng xem đi.”
Đội viên kia cắt đoạn video chứa cảnh vừa nãy ra và phát lên màn hình lớn nhất trong phòng huấn luyện.
Đoạn video vẻn vẹn mười mấy giây nhưng làm cho mọi người xem đi xem lại ba bốn lần. Lưu Vũ Kỳ càng xem càng cảm thấy kinh ngạc: “Có khi nào cậu ta là người của đội tuyển khác không nhỉ?”
“Chắc không phải đâu, thành viên của những đội tuyển có tiếng tăm không ai dùng ID là Tuấn cả.”
Hứa Phong: “Anh thấy chúng ta có thể kéo người này về. Tốc độ tay của cậu ta rất đỉnh, nếu cậu ta đánh nhau với đội của chúng ta thì không chừng có thể sẽ giết được hai người luôn đấy. Tốc độ tay bẩm sinh đã tốt như vậy nếu như được huấn luyện và dạy dỗ chiến thuật nữa chắc chắn sẽ trở thành một mãnh tướng.”
Những lời này của Hứa Phong làm mọi người vừa đồng tình nhưng cũng vừa lặng thinh.
Nhưng người kia vừa cướp boss của bọn họ! Cậu ta biết rõ đây là đội Hoa Lâm mà vẫn cố tình cướp, lại còn kiêu ngạo như vậy, một người như thế sẽ muốn gia nhập đội của họ ư?
Lưu Vũ Kỳ nói rành mạch: “Em đồng ý với đội trưởng. Cuối năm nay chúng ta bắt đầu thi đấu rồi, những đội khác không có gì phải lo nhưng bên Hạ Trung lại có Thừa Mặc, không ai trong chúng ta đánh lại anh ta, nếu muốn thắng thì nhất định phải mượn lực của người giỏi hơn, kỹ năng tốt hơn nữa mới có hy vọng.”
Nhắc đến Thừa Mặc, trong ánh mắt của rất nhiều đội viên tỏ vẻ tiếc nuối. Họ vốn cho rằng bản thân là tuyển thủ tài năng xuất chúng, nhưng kể từ khi biết đến người tên Thừa Mặc kia, họ đã phải gánh chịu đả kích vô cùng lớn. Ở trước mặt cậu ta, bọn họ không hề có gì giỏi giang đáng để so.
Kể từ năm mười lăm tuổi, Thừa Mặc đã bắt đầu dẫn dắt đội tuyển của cậu ta giành các chức vô địch ở đủ mọi loại giải trong năm, sự nghiệp thi đấu từ đó đến năm mười tám tuổi bây giờ của thiếu niên này chính là một con đường bằng phẳng ở đỉnh cao.
“Đội trưởng, giờ khoan hãy xem video đó. Có người nhìn thấy màn chiến đấu vừa rồi giữa chúng ta và Tuấn, trên kênh thế giới đang thảo luận về chúng ta rất hăng.”
Đến rừng trúc đánh quái không chỉ có mỗi bọn họ. Hơn nữa, đội Hoa Lâm của họ còn đặc biệt nổi tiếng, thời điểm họ huấn luyện sẽ không thể tránh khỏi việc một số người sẽ đi theo xem. Vậy nên có không ít đôi mắt đã trông thấy tình cảnh vừa rồi.
Một đội ngũ được huấn luyện chuyên nghiệp bị một người chơi tự do đột phá vòng vây chỉ trong vòng mười mấy giây, hình ảnh đó khiến ngay cả bọn họ còn bị chấn động huống chi là những người chơi khác…
Lúc này, trên kênh thế giới đang điên cuồng nhảy lên tin nhắn.
【Đậu má, mọi người không thấy được đâu, vừa nãy đội Hoa Lâm ở Thúy Trúc Lâm đánh quái bị một người chơi tự do cướp boss.】
【Xin hỏi người anh em lầu trên, người cướp boss của Hoa Lâm mà lại to gan như vậy?】
【Không biết nữa. Tôi chơi game này lâu rồi, cảm thấy tên của người đó khá quen mắt, chắc là đã gặp qua ở đâu đó. Có thể trước đây cậu ta không nổi tiếng, tuy nhiên hôm nay người nọ đã chơi một phi vụ mà nổi danh luôn.】
Dù gì cũng là người chơi chung một server, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy người kia quen mắt, có thể là do trên đường đi chạm mặt nhau.
【Tôi đã chứng kiến cảnh cậu ta cướp boss. Mẹ nó chứ, ra chiêu rất nhanh, rất chuẩn, quan trọng hơn cả là sau đó cậu ta còn chạy thoát khỏi vòng vây của Hoa Lâm.】
【Đội Hoa Lâm đã bao vây mà cậu ta vẫn chạy được?】
【Phải, chạy được, cực nhanh.】
【...】
Kênh thế giới đang điên cuồng thảo luận.
Tuấn, một thiên tài im hơi lặng tiếng bấy lâu nay chỉ trong chớp mắt “hot” rầm rộ cả server.