Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong suốt đoạn đường đến thị trấn còn lại, ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly luôn cụp xuống giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Được rồi, mọi người có thể xuống đây rồi đi bộ vào thị trấn.”
Hai người lần lượt bước xuống xe bò.
Đôi vợ chồng già nhà họ Trần nói: “Hai giờ chiều chúng tôi sẽ về. Nếu mọi người muốn đi chung thì đến đây đợi, đúng giờ chúng tôi sẽ xuất phát.”
“Chúng tôi chỉ mua chút đồ thôi, về nhanh lắm, nhất định sẽ chờ hai người.”
“Bộ xương già này của tôi không ngồi xe bò thì không biết có về nổi không nữa.”
Mồm năm miệng mười, sau đó mọi người lần lượt tản ra.
Trình Hi dẫn Nguyễn Tiểu Ly tới trước mặt dì Trần để nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chuyến xe bò của dì, nếu không chúng cháu không biết phải đi bao lâu mới đến được đây.”
“Không có gì, không có gì. Hai vị chịu ngồi xe bò của chúng tôi là chúng tôi đã vui rồi. Các cô muốn mua gì thì giờ tranh thủ đi, buổi chiều đúng giờ tập hợp ở đây rồi chúng ta sẽ về thôn.”
“Dạ, chúng cháu nhất định sẽ về đúng giờ ạ.”
Trấn trên đúng là khá náo nhiệt, Nguyễn Tiểu Ly liếc xuống mấy cái phiếu định mức trong túi tiền của mình. Trên thực tế thì thôn chỉ phân cho nhóm thanh niên trí thức hai phiếu bánh ngọt, còn những phiếu trong tay cô đều do nhà cho trước khi xuống đây.
Trình Hi phấn khích nhìn xung quanh: “Vũ Ly, lát nữa cô tính làm gì?”
Phản diện và nữ chính đi dạo phố?
Không hề.
Thế nên Nguyễn Tiểu Ly lùi lại một bước: “Tôi định tự đi dạo, cô muốn làm gì thì làm đi.” Nói xong cô liền rời đi.
Vẻ mặt của Trình Hi sững sờ, cô cho rằng mình và Trần Vũ Ly là bạn bè…
Trình Hi lắc đầu than thở: “Tính cách của Trần Vũ Ly là vậy mà. Không sao không sao cả, sau này chơi thân với nhau hơn chắc cô ấy sẽ không như vậy nữa.”
Đến thôn đã được nửa tháng nhưng dường như Trần Vũ Ly chẳng chơi thân với ai, lúc nào cũng lẻ loi một mình.
Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Trình Hi tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau cô gặp được một người phụ nữ trong thôn, sau đó họ cùng nhau đi dạo.
…
Ở bên này, Nguyễn Tiểu Ly đi đến đâu cũng làm người ta chú ý với chiếc váy dài màu trắng trên người và mái tóc được chải chuốt xinh đẹp.
Tiểu Ác: “Cha của nguyên chủ gửi đến một ít đồ, cô đến bưu điện lấy đi.”
Thời đại này không chỉ có thể gửi thư mà còn gửi được rất nhiều thứ, nhưng nhược điểm chung là rất chậm. Một lá thư có thể mất cả tháng mới đến nơi.
Nguyễn Tiểu Ly phải hỏi người đi đường mới tìm được bưu điện. Vừa vào cửa, tiếp tân đã bước đến hỏi: “Cô muốn gửi đồ hay lấy đồ?”
Tiếp tân đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp này từ đằng xa, cô ấy chắc chắn là tiểu thư của một nhà nào đó hoặc có thể là một thanh niên trí thức.
Tiếp tân bỗng đặc biệt ân cần.
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng nói: “Tôi tới nhận đồ Trần Tỉnh gửi.”
Trần Tỉnh là cha của Trần Vũ Ly.
Trần Tỉnh mở một công ty gia đình ở thành phố lớn, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cho dù gia đình có giàu đến đâu thì con gái ông là phần tử trí thức cũng không thể đặc cách, vẫn phải xuống nông thôn như bao thanh niên trí thức khác.
Tiếp tân vội vàng chạy đến quầy tìm. Gói hàng lớn do Trần Tỉnh gửi đến rất nổi bật, rất nhanh đã được tìm thấy.
“Là tên này phải không, đến nhìn thử xem.” Tiếp tân lấy một hộp mực đỏ để lăn dấu tay ra: “Nếu phải thì lăn tay vào sổ này.”
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt một cái để xác nhận, sau đó đưa tay ra in một dấu tay.
“Được rồi, đồ của cô đây. Đi thong thả.”
Nguyễn Tiểu Ly cầm túi giấy dầu to đi ra ngoài. Cô tìm một con hẻm ít người rồi ngồi xuống xé túi giấy ra.
Vừa mở thì vài tấm phiếu định mức lập tức rơi ra ngoài.
Phiếu bánh ngọt, phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải đủ thể loại. Đống phiếu này còn nhiều hơn số phiếu mà ngày hôm qua bộ đội phát cho thôn dân.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly khẽ giật: “Ở đâu mà Trần Tỉnh lại có nhiều phiếu như vậy?”
Ngoài mấy tấm phiếu còn có một trăm đồng xu. Ở thời đại này thì một trăm đồng xu không phải là con số nhỏ. Một phục vụ bàn làm việc trong quán ăn ở thị trấn một tháng cũng chỉ được có ba mươi đồng mà thôi.
Tiểu Ác: “Đừng ngạc nhiên, cha của Trần Vũ Ly vốn rất giàu, lại còn ở thành phố lớn nên lấy được mấy thứ này cũng không có gì lạ.”
Không chừng những gì có thể làm đều đã làm hết, sau đó thì gửi hết qua bưu điện cho Trần Vũ Ly. Chuyện này đủ để thấy Trần Tỉnh yêu thương con gái mình đến nhường nào.
Tiền và phiếu đều đã có. Nguyễn Tiểu Ly sờ sờ những thứ còn lại trong túi, chắc là quần áo.
Quần áo mà Trần Vũ Ly mặc đều rất thời trang, chất liệu cũng tốt, ở những địa phương nhỏ bình thường sẽ không thể gặp được.
Mới xuống nông thôn được nửa tháng mà đã gửi về đây nào là tiền, phiếu, quần áo đủ thứ, chắc là sau này sẽ còn gửi nhiều hơn.
Chẳng trách nguyên chủ chưa bao giờ lo lắng về vấn đề sinh kế của mình, làm việc cũng rất tùy ý, không hề để bụng công điểm nhiều hay ít.
Tiểu Ác: “Cầm tiền với phiếu đi mua đồ ăn ngon đi. Ta nhìn cơm tập thể của nhà ăn cũng thấy tội cho cô.”
Nếu là người của thời đại này thật thì cũng được đi. Những người ở thời đại này rất tiết kiệm, chỉ cần có ăn là đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Tuy nhiên Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không phải là người của thời đại này, lại còn trải qua đủ loại cuộc sống xa hoa, vậy mà bây giờ ngày ngày phải ăn thức ăn khô cằn, không có lấy chút nước luộc nào.
Tiểu Ác hơi đau lòng cho cô. Dù sao nó cũng có cảm tình với ký chủ, cũng biết thương xót cho ký chủ mà.
Tiểu Ác dần quên mất dáng vẻ của mấy trăm ký chủ trước đây, chỉ cảm thấy Tiểu Ly đã đồng hành với nó rất lâu rất lâu rồi. Tiểu Ác vẫn luôn hy vọng cô có thể mãi mãi tiếp tục làm bạn đồng hành với nó.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu. Cô đi trên đường, tìm đến cửa hàng bánh ngọt và nhìn thấy chỉ có ba bốn loại bánh.
Bánh xốp, bánh gạo,... hoặc một số món chiên như da chiên giòn, bánh rán. Tất cả đều là những món thời xa xưa.
Những món này được làm không đẹp mắt cũng không khéo tay, chỉ có thể nói là rất đơn giản.
Nguyễn Tiểu Ly dùng một đồng mua một túi đồ lớn. Cô đi ra khỏi cửa hàng, sau đó bẻ một miếng da giòn ăn thử.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là nó thật sự rất thơm, là kiểu thơm tinh khiết của thức ăn khi không có bất kỳ chất phụ gia nào.
Tiểu Ác: “Ăn ngon không?”
“Ừm, buổi tối ngươi có thể ra ngoài.”
Tiểu Ác phải mất một lúc mới hiểu ra cô đang nói gì, buổi tối kêu nó ra là để nếm thử hương vị.
“…Ta không ra đâu. Ta chỉ hỏi cô ăn có ngon không chứ không phải là ta muốn ăn. Trông ta giống đứa trẻ tham ăn lắm à?”
Tiểu Ác không hề háu ăn, chỉ là thỉnh thoảng nó có chút tò mò nhưng tuyệt đối không phải là người háu ăn.
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời nó. Cô vừa đi vừa ăn một cách ngon lành, cứ đi tới đi tới một hồi thì đã gặp được người quen.
Chu Phụ Cốc đang ngồi xổm trên đất, trước mặt trưng bày đồ vật. Dường như hắn đang dựng quầy hàng bên lề đường.
Nguyễn Tiểu Ly nheo mắt mới nhìn thấy rõ hắn đang bán cái gì.
Trước mặt Chu Phụ Cốc trải một cái bao, trên đó là lông thú. Đống lông ấy khá sạch sẽ, trông rất đẹp.