Editor: 2508_Ngọc Yến
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Ngay lập tức được phong làm Mỹ nhân khiến sắc mặt của mọi người trong đại điện thay đổi khác nhau. Hoàng đế rất vui vẻ, còn những đại thần hay vuốt mông ngựa thì chớp thời cơ nâng chén rượu lên, cùng nói các loại lời chúc mừng.
Thế nhưng, không một ai chú ý tới Nam Vũ Thiên Lê đã đứng dậy rời đi từ cửa hông. Trong điện nhiều người, không khí dơ bẩn làm lòng hắn phiền muộn không thôi.
Nam Vũ Thiên Lê đi ra ngoài một mình, xuyên qua hành lang dài đến một chỗ vắng người. Không khí nơi này tươi mát yên tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn rất bực bội.
Nam Vũ Thiên Lê với một thân áo trắng đứng giữa hành lang, hơi nâng đầu lên, nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt, hắn lại nhớ đến bộ dáng khiêu vũ trong điện vừa rồi Nguyễn Vũ Thường…
Nam Vũ Thiên Lê lập tức mở mắt, nhíu mày nhìn về phương xa.
Giỏi cho một bộ dáng hâm mộ Hoàng đế, lời nói thâm tình động lòng người. Vậy những ngày câu dẫn hắn trước đó thì được tính là gì?
Nam Vũ Thiên Lê coi như đã hiểu rõ, những lời được thốt ra từ miệng của Nguyễn Vũ Thường chẳng có một câu nào là thật, tất cả đều là nói nhăng nói cuội.
Tạm thời vẫn chưa muốn trở lại đại điện, Nam Vũ Thiên Lê đi vòng qua hành lang thật dài hướng về phía nhà thủy tạ (*).
(*) nhà thủy tạ: nhà được xây trên mặt nước, dùng làm nơi để giải trí
…
“Công chúa, bây giờ đầu của người có còn choáng váng không?” Một cung nữ hỏi.
Bên trong đình nhỏ có một nữ tử mặc hoa phục trắng đang ngồi. Hai má của nàng đỏ bừng, rõ ràng vì uống hơi say nên đi ra hóng gió. Đứng hầu bên cạnh nàng là cung nữ thiếp thân, trên tay cầm một cây quạt nhỏ đang quạt gió cho nàng.
Đông Dữ Linh Nhi lắc đầu: “Hít thở không khí trong lành nên không còn choáng váng nữa.”
“Công chúa không biết uống rượu thì không nên uống nhiều như vậy, bảo trọng thân thể của mình.”
Đông Dữ Linh Nhi cười nhẹ. Bởi vì nhìn thấy Quốc sư đại nhân mà mình hằng ngưỡng mộ nên nàng mới không kiềm lòng được mà uống thêm mấy chén rượu thôi.
Cung nữ thấy công chúa đang có tâm trạng tốt liền nhắc đến chuyện vừa xảy ra trong điện.
“Công chúa, lúc nãy người có nhìn thấy bộ dáng nhảy múa của vũ nữ kia không? Vũ nữ Nam Dữ đưa đến đó quá mức lỗ mãng, vũ khúc như vậy cũng dám biểu diễn trên điện, đúng là không biết xấu hổ.”
Đông Dữ Linh Nhi nhíu mày không đáp, cung nữ nói tiếp: “Công chúa, cô nương ở Nam Dữ quốc phải chăng đều dám để lộ bắp chân ở trước mặt người khác như vậy?”
Đông Dữ Linh Nhi ngồi thẳng người: “Không được nói bậy. Vũ nữ kia bây giờ là phi tử của phụ hoàng, không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện nghị luận.”
Cung nữ: “Công chúa, ở đây cũng không có người ngoài, nô tỳ…”
“Cũng không được nói. Chẳng qua là một vũ khúc mà thôi sao có thể đánh giá con người của vũ nữ kia cũng như dáng vẻ của cô nương Nam Dữ chứ.”
Đông Dữ Linh Nhi không thích cung nữ thiếp thân của mình nhiều chuyện như vậy.
Tuy nàng cảm thấy vũ khúc kia quá mức to gan và tùy tiện, nhưng nữ tử đó thật sự rất xinh đẹp. Nếu bản thân là nam nhân thì nàng cũng sẽ thích vũ nữ kia. Hiện tại người đó đã được phong làm Mỹ nhân, là phi tử của phụ hoàng nên nàng lại càng không được để người bên cạnh nghị luận về người ta.
Đông Dữ Linh Nhi đơn thuần thì đơn thuần, nhưng nàng vẫn rất biết chừng mực.
Lúc Nam Vũ Thiên Lê đi ngang qua đã vô tình nghe được đoạn đối thoại này. Thời điểm cung nữ kia nói Nguyễn Vũ Thường lỗ mãng, hắn bỗng dưng có chút tức giận muốn đi vào tranh luận. Nhưng sau khi nghe được lời nói của công chúa, cơn giận của hắn mới vơi đi một chút.
Nam Vũ Thiên Lê liếc mắt nhìn người mặc bạch y đang ngồi trong đình, nhớ ra đây là công chúa Đông Dữ Linh Nhi, là một người tốt. Hắn không lên tiếng quấy rầy mà xoay người rời đi.
Bên trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, khắp nơi đều là mùi rượu thịt. Nam Vũ Thiên Lê trở lại trong điện, nhìn thấy Hoàng đế đang ôm một nữ tử ngồi bên cạnh. Nữ tử đó chính là Nguyễn Vũ Thường.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Nguyễn Vũ Thường đang tươi cười dịu dàng, mà nụ cười này Nam Vũ Thiên Lê đã quá quen thuộc, bởi vì trên đoạn đường vừa qua, Nguyễn Vũ Thường đều cười như vậy với hắn. Ánh mắt nàng mang theo vẻ hâm mộ và lấy lòng, nụ cười cũng vô cùng rực rỡ, xinh đẹp.
Nam Vũ Thiên Lê ngồi xuống vị trí của mình, tự rót một ly rượu đầy rồi uống một hơi cạn sạch.
Trên đường thì cười đến xinh đẹp với hắn, tiến cung lại cười tuyệt mỹ với Hoàng đế. Phải chăng từ lúc bắt đầu nụ cười này đã mang theo giả dối, hay là do tâm của nữ nhân này thay đổi thật nhanh, một giây trước còn thích hắn nhưng một giây sau đã thích người khác?
Suốt yến hội, Nam Vũ Thiên Lê đều thất thần. Sơ Nhất nhìn chủ tử nhà mình uống rượu một bình lại tiếp một bình, cẩn thận nhắc nhở: “Chủ tử, người đã uống năm bầu rượu rồi.”
Nam Vũ Thiên Lê sửng sốt, nhìn bên cạnh để không ít bầu rượu mới ý thức được mình đang làm gì. May mà yến hội cũng sắp kết thúc. Nam Vũ Thiên Lê báo thần điện còn có việc, sau đó lập tức xuất cung trước.
…
Cung yến chấm dứt, Nguyễn Tiểu Ly được đưa đến một cung điện mới. Một Mỹ nhân mà chiếm hẳn một tòa cung điện, có thể nói đây là phần ân sủng độc nhất.
Tiểu Ác vui mừng nhìn số điểm tích lũy của nó: “Hiến vũ thành công và được phong làm Mỹ nhân, cô đã hoàn thành hai nhiệm vụ, điểm tích lũy đã về tay.”
Toà cung điện này có cả suối nước nóng tự nhiên. Nguyễn Tiểu Ly ngâm mình trong suối nước nóng rải đầy cánh hoa, thoải mái đến nói không nên lời.
Tiểu Ác đã đóng tất cả các giác quan để không nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly tắm rửa.
“Tiểu Ly, ta không thể không nói cho cô nghe một chuyện.”
“Ừ?”
“Chắc chắn lát nữa Hoàng đế sẽ đến đây, cô phải thị tẩm.”
Nguyễn Tiểu Ly lập tức mở mắt, cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Thị tẩm cũng là nhiệm vụ sao?”
Tiểu Ác: “Phải, nhưng cũng không phải, bởi vì nhiệm vụ chỉ nói cô được phong làm phi tử, sau đó quyến rũ Hoàng đế, từ đây quân vương bất tảo triều, sau đó hủy diệt quốc gia này thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly híp mắt, tựa vào thành bể: “Nghĩa là không nói chi tiết. Chuyện thị tẩm là không thể nào, có tình cảm hay không cũng không sao cả, chủ yếu là Hoàng đế hơi xấu…”
Tiểu Ác: “…Cô đúng là một người thật thà.”
Tắm rửa xong, Nguyễn Tiểu Ly nhanh tay lục tung những cái rương mà mình mang đến. Trong đó có đủ loại thuốc, chắc chắn sẽ có thuốc mê.
Vừa tìm được thuốc mê, thái giám bên ngoài đã báo Hoàng thượng tới.
Nắm bình thuốc trên tay, Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười nhạt.
…
Hoàng thành phồn hoa, buổi tối đèn đuốc vẫn sáng trưng, trên đường vẫn còn tiếng rao của người bán hàng rong.
Thần Điện tọa lạc tại phố Nam của hoàng thành, nơi này còn được gọi là Phủ Quốc Sư. Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, nơi nào cũng yên tĩnh không một tiếng động.
Ở chính viện, Nam Vũ Thiên Lê ngồi một mình bên cạnh bàn đá. Từ lúc trở về, hắn vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích.
Dường như nhớ ra điều gì đó, Nam Vũ Thiên Lê ra lệnh: “Sơ Nhất, ngươi đi thăm dò một chút xem đêm nay Hoàng đế qua đêm ở chỗ phi tử nào?”
Sơ Nhất tò mò: “Chủ tử, sao người lại quản đến chuyện hậu cung của Hoàng thượng? Có chuyện gì không ổn sao?”
“Sơ Nhất, tra xong đi lãnh phạt.”
Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.
Sơ Nhất cúi đầu: “Vâng.”
Sơ Nhất đi thăm dò, chỉ sau thời gian một nén hương đã trở lại.
Sự tình trong cung rất dễ tra xét, chuyện Hoàng thượng qua đêm ở chỗ phi tử nào thì hầu như là vừa hỏi đã biết ngay.
Sơ Nhất: “Chủ tử, Hoàng thượng qua đêm ở điện của Nguyễn Mỹ nhân mới tấn phong.”
“Phụt…”
Lời nói vừa dứt, Nam Vũ Thiên Lê đang ngồi trên ghế đá lại đột nhiên hộc máu.
Sơ Nhất sợ hãi kêu lên: “Chủ tử, bệnh cũ của người lại tái phát rồi!”
Với tư cách là thị vệ thiếp thân của Nam Vũ Thiên Lê, Sơ Nhất vẫn luôn biết chủ tử của mình mỗi tháng sẽ thổ huyết một lần không rõ lý do, không khéo hôm nay lại là ngày chủ tử bị hộc máu của tháng này.
Trong miệng Nam Vũ Thiên Lê không ngừng phun ra máu, còn nhiều hơn so với trước đây, sắc mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt.
Sơ Nhất: “Chủ tử, lần này hình như nghiêm trọng hơn, người mau điều tức đi.”