Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Động tác cắt cỏ của Thiết Đản hoàn toàn không vụng về. Nguyễn Tiểu Ly nhìn năng suất làm việc của một đứa trẻ còn lớn hơn cả mình thì cảm thấy bối rối, cô hỏi: “Em thường cắt cỏ lắm à?”

Thiết Đản ngẩng đầu, khuôn mặt đen nhẻm cười nói: “Dạ, em thường đi cắt cỏ heo với mấy đứa trong thôn. Em cắt cỏ heo rất giỏi đó, mắt của em rất tinh, luôn tìm được cỏ heo nhanh nhất.”

Trong thôn có một cái chuồng heo, bên trong nuôi được mấy con heo xem như là tài sản chung. Cỏ heo mà những con lợn đó ăn hàng ngày đều là do bọn trẻ đi cắt mang về. Đợi đến khi heo lớn, khoảng một năm, thì sẽ giết và tất cả mọi người sẽ tới ăn.

Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.

Người ta nói con nhà nghèo thì sớm nên người, gương mặt của Thiết Đản tuy còn trẻ con nhưng cậu bé lại làm việc rất nhanh nhẹn.

Với sự trợ giúp của Thiết Đản, “chiến tích” buổi chiều của Nguyễn Tiểu Ly cũng không đến nỗi nào.

Thiết Đản cũng không thể ở đây mãi, cậu bé cắt được mấy tiếng thì phải đi.

Nguyễn Tiểu Ly im lặng làm việc, hết giờ làm thì lập phủi mông quay về.

Một mình cô đi dạo trên ruộng. Lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ, cô ghé vào rửa tay rồi tiện thể lau sạch mồ hôi trên mặt.

Hôm nay không có mặt trời nên cô không phải phơi nắng, nhưng vì cứ không ngừng cắt cỏ nên trên người cô cũng toàn là mồ hôi.

Nguyễn Tiểu Ly không vội về, cô nhìn xung quanh sườn núi một hồi rồi tìm được một loại cỏ khá mềm dẻo, sau đó cắt một bó lớn mang về.

Tiểu Ác: “Cô cắt cỏ này để làm gì?”

“Đan mũ.”

“Đan mũ không phải dùng cỏ này.” Tiểu Ác nói.

“Ta biết, nhưng cái này cũng có thể đan được.”

Nguyễn Tiểu Ly ngửi thấy mùi cỏ tươi mát, không hăng chút nào, hơn nữa loại cỏ này vừa mềm dẻo lại vừa dài, rất thích hợp để đan mũ.

“Tự cô đan à?”

“Tất nhiên.”

“Quả nhiên! Ta cảm thấy không có việc gì là cô không biết làm, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao cô lại biết nhiều thứ như thế.” Tiểu Ác dùng hết trí năng mà vẫn không nghĩ ra được đáp án.

Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly thản nhiên: “Biết nhiều thì tốt thôi, mặc dù ta cũng không nhớ nổi tại sao ta biết những thứ này…”



Chu Phụ Cốc đã tan làm từ sớm nhưng vẫn chưa về nhà, thay vào đó hắn lại đứng lóng ngóng trên bờ ruộng.

Hắn đang chờ đợi bóng hình kia, hôm nay cô làm việc một mình không biết có quen hay không.

Thiết Đản vác sọt cỏ heo quay về thì nhìn thấy Chu Phụ Cốc, cậu bé lập tức đi tới: “Anh Chu!”

Chu Phụ Cốc nhìn thấy Thiết Đản liền cúi đầu hỏi: “Trưa nay em có đi đưa cơm cho cô ấy không?”

Trong nháy mắt Thiết Đản đã hiểu ra hắn đang nhắc đến ai, cậu bé nhanh nhảu đáp: “Tất nhiên là có rồi, chị ấy ăn hết cơm trưa luôn. Em còn nghe lời anh ở lại giúp chị ấy nữa.”

“Ừm, giỏi lắm.” Chu Phụ Cốc xoa đầu thằng bé, sau đó thò tay vào túi và lấy ra một quả trứng gà rừng: “Cho em, anh luộc chín rồi, giấu đi đừng cho ai thấy.”

Thiết Đản kinh ngạc nhìn quả trứng, sau đó lanh lợi cầm quả trứng bỏ vào ngực áo của mình.

Chu Phụ Cốc: “Tìm một chỗ không người rồi ăn đi.”

“Dạ!”

Lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến từ bên cạnh.

“Thiết Đản! Mày đang chơi với ai đó!” Một người phụ nữ hung dữ đi tới: “Mày đứng với ai kia? Bình thường tao dạy mày thế nào hả, người nào nên chơi người nào nên nói chuyện mày không biết hay sao?”

Thiết Đản run lên sau khi nghe thấy tiếng mắng của mẹ mình. Nó có chút sợ hãi nhưng vẫn cố chấp nói: “Anh Chu là người tốt, con thích chơi với anh ấy.”

“Mày bị bỏ bùa rồi à? Đi đi đi, về nhà với tao, đừng có đứng chung với loại người này.”

Người phụ nữ hung hăng liếc Chu Phụ Cốc một cái, sau đó nhéo lỗ tai Thiết Đản và kéo nó về nhà.

Vẻ mặt Chu Phụ Cốc lạnh nhạt, hắn đã quá quen với những tình huống thế này rồi.

Vì ông nội từng là địa chủ nên hầu hết những người trong thôn đều không mấy ưa hắn, chỉ có một số người đối xử tốt với hắn, còn lại thì rất xanh lánh.

Đặc biệt hiện giờ người ta rất chú ý giai cấp, mà thân thế của hắn cao nên người khác lại càng không thích.

Dù hai người kia đã đi xa nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của mẹ Thiết Đản, sau đó là tiếng khóc vì bị kéo tai đau của Thiết Đản.

Chu Phụ Cốc rũ mắt xuống, xem nhẹ hết thảy những điều này.

Nguyễn Tiểu Ly ôm một bó cỏ đã được bó lại gọn gàng đi tới và chạm mặt với mẹ con Thiết Đản. Cô trông thấy một người phụ nữ đang nhéo tai Thiết Đản, cả khuôn mặt của Thiết Đản đỏ bừng và thằng bé còn đang khóc.

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, tiến lên vài bước: “Dì à, da của Thiết Đản không thể bị nhéo tai như vậy được.”

Mẹ của Thiết Đản vốn đang nóng giận bèn khinh thường nói: “Nhéo tai nó thì sao, nó hư thì tôi dạy nó, con của tôi không mượn thanh niên trí thức Trần xen vào lo giúp.”

Tai của Thiết Đản đỏ bừng như sắp rỉ máu, mà mẹ của Thiết Đản không hề nhẹ tay lại mà còn nhéo mạnh hơn.

Trong suy nghĩ của thế hệ họ, muốn dạy con ngoan thì phải đánh mắng, có đau mới ghi nhớ.

Đã nói bao nhiêu lần là không được phép đến gần Chu Phụ Cốc, không được chơi, không được nói chuyện với thằng đó. Thằng nhóc chết tiệt này lại không nghe lời, nhất định phải nhéo cho nó đau thì nó mới nhớ kỹ được.

“Mẹ ơi… đau quá…” Thiết Đản khóc đến đáng thương.

Nguyễn Tiểu Ly đặt tay lên, đè lại cổ tay của mẹ Thiết Đản rồi ấn mạnh một cái, cánh tay của mẹ Thiết Đản lập tức tê rần rồi buông lỏng ra.

Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng kéo đứa trẻ đến bên cạnh mình, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Sau này nếu tai của con trai bà bị biến dạng hoặc bị điếc thì đừng hối hận.”

Mẹ của Thiết Đản vốn đang định bộc phát cơn giận nhưng nghe thấy lời này thì lập tức ngây người, tiếp đó nói với vẻ không tin: “Nhéo một chút thì có sao, có thể điếc được à? Thanh niên trí thức Trần thích lo việc nhà người khác như vậy sao?”

“Nhéo lỗ tai thì tai sẽ bị đỏ và rách, nếu nhéo nhiều sau này lớn lên sẽ có khả năng bị biến dạng, nghiêm trọng hơn là màng nhĩ bị tổn thương, tức là sẽ bị điếc.” Nguyễn Tiểu Ly bình tĩnh nói.

Tiểu Ác nghe cô nói vậy thì cười đầy ẩn ý.

Trên mặt của mẹ Thiết Đản lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, bà nhớ tới trước đây mình thường xuyên nhéo lỗ tai của Thiết Đản.

Rất nhiều lần bà đã nhéo đến mức lỗ tai của thằng bé sưng đỏ cả lên, hơn nữa Thiết Đản cũng kêu lỗ tai đau…

Tuy trong lòng lo sợ nhưng cũng phải giữ gìn mặt mũi, mẹ của Thiết Đản dằn xuống ánh mắt chột dạ, chộp tay kéo Thiết Đản qua: “Thanh niên trí thức tới từ thành phố thật thích lo chuyện bao đồng. Đi, về nhà với mẹ.”

Thiết Đản miễn cưỡng theo mẹ về nhà.

Tiểu Ác: “Xem như những lời cô nói đã có hiệu quả, có lẽ sau này bà ta sẽ không tùy tiện nhéo tai Thiết Đản nữa. Nhưng lúc nãy cô nói nghiêm trọng quá rồi, nhéo tai sẽ không làm bị điếc.”

“Nếu không nói đến mức nghiêm trọng thì sao dọa bà ta được?”

Người phụ nữ kia không biết suy nghĩ và cũng không có kiến ​​thức, dạy con mà chỉ biết dùng đòn roi. Cho dù nhéo tai sẽ không làm bị điếc nhưng chắc chắn nó sẽ gây tổn thương tâm lý cho Thiết Đản.

Những lời nói hôm nay có lẽ sẽ khiến đôi tai của Thiết Đản thoải mái hơn sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK