Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời cô gái kia, chỉ yên lặng khom lưng hái ngải cứu.
Nhóm thôn dân nữ đã đi tới: “Thanh niên trí thức Trần, hái ngải cứu thì nên ngồi xổm xuống mà hái, khom lưng như vậy mệt lắm.”
Tiếng nói của các cô đặc sệt giọng địa phương, hoàn toàn không phải là tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Nguyễn Tiểu Ly lắng nghe và cảm thấy khá mới mẻ.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Tôi mặc váy trắng, ngồi xuống sẽ bị dính đất, khó giặt sạch.”
Điều cô nói là sự thật, hơn nữa cô cũng không chê quần áo của mình rắc rối.
Mấy người phụ nữ ngồi châu đầu, dùng tiếng địa phương thì thầm đánh giá.
“Đi làm việc mà mặc váy, đụng chút là lộ đùi, ngồi xổm không được, cũng chẳng thể mở rộng chân.”
“Đó vốn dĩ có phải là quần áo lao động đâu, mặc bộ đó chẳng khác nào không muốn làm việc.”
Bọn họ tự cho là người khác nghe không hiểu những gì họ đang nói. Tuy Nguyễn Tiểu Ly không biết nói tiếng địa phương nhưng không phải cô không hiểu được lời nói của họ, hơn nữa cô lại càng không phải kẻ điếc.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, xách váy đứng dậy và đi tới một nơi không người. Một mình cô yên tĩnh vừa đi ngắm cảnh vừa hái ngải cứu vui hơn nhiều.
“Phụt, ngắm cảnh? Cô tưởng đang đi nghỉ dưỡng chắc.”
“Thế giới trước ngươi cho ta một thể tàn tạ khiến ta phải chịu khổ quá nhiều, đương nhiên thế giới này ta phải hưởng thụ bù rồi. Vả lại không khí của thời đại này còn trong lành thế này cơ mà, vẫn chưa bị ô nhiễm bởi công nghiệp hóa đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi nói một tràng. Nhìn cánh đồng xanh um tươi tốt, trong lòng cô đã được gột rửa đi ít nhiều, nói cũng nhiều hơn bình thường.
Cô tìm xung quanh một nơi mà mặt trời không chiếu tới, sau đó thong thả hái ngải cứu.
Đến khi đã thấm mệt, Nguyễn Tiểu Ly tùy tiện tìm một tảng đá ngồi nghỉ ngơi một lát, nhưng người ta thấy cô ngồi nghỉ thì lại bắt đầu bàn tán sau lưng, đại loại như nói cô yếu ớt, lười biếng này nọ.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống móng tay đã bị dính xanh của mình, sau đó lại thò tay đấm đấm cẳng chân đang hơi nhức.
Cơ thể của nguyên chủ đúng là yếu ớt thật, nhưng cô đây đâu có lười biếng, chẳng lẽ mệt mà còn không cho người ta ngồi nghỉ à?
Lúc chăm chỉ làm việc thì không ai thấy, vừa ngồi một chút đã bị để ý, lại còn bị nói phóng đại lên mười lần.
Trong khi ngồi nghỉ, cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh trong bụi cây nhỏ sau lưng.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn chăm chăm vào bụi cây nọ, đột nhiên trông thấy một thứ màu xám nhanh chóng nhảy qua. Đôi mắt cô lập tức sáng ngời.
Nó là gì?
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay bẻ một nhánh cây cứng bên cạnh, nắm nó trong tay và hạ thấp cơ thể lẩn vào đám cỏ.
Nếu cô đoán không lầm thì con thú kia chắc là thỏ hoang.
Trong cái thời kỳ ăn chung tập thể như hiện nay, nếu cô có thể bắt được con thỏ hoang này và chén một bữa ngon thì cũng không tệ.
Tiểu Ác thấy Nguyễn Tiểu Ly cầm nhánh cây nhọn hoắc, quỳ mọp xuống để săn thú như một con mèo trong khi bản thân cô đang mặc váy lụa mà hoàn toàn không nỡ lòng nhìn thẳng.
“Cô phá vỡ thiết lập kinh quá rồi…”
Nguyên chủ chỉ là một phần tử trí thức yếu đuối và kiêu căng, nào có săn thú như vậy đâu.
Con thỏ xám nhảy từ bụi cỏ ra. Chỉ trong tích tắc, Nguyễn Tiểu Ly đã tức tốc đâm nhánh cây dài trên tay vào nó.
Nhánh cây lập tức đâm xuyên qua cục lông màu xám và mạnh mẽ ghim xuống mặt đất, chứng tỏ người phóng nó đã dùng lực rất lớn.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xổm dậy và nhích thân qua đó kiểm tra: “Đúng là thỏ, có thể làm thành một bữa ăn nhẹ.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Đột nhiên, Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Cô ngẩng phắt đầu và lập tức nhìn thấy một chàng trai đi chân trần đang đứng cách đó không xa.
Chàng trai mặc một chiếc áo thun không mới không cũ để lộ cánh tay cường tráng, bên dưới chỉ có một cái quần đùi, chân không đi giày, trên đùi còn dính bùn đất chứng tỏ hắn vừa mới xuống ruộng.
Tuy rằng quần áo của hắn không đẹp, trên người cũng dơ bẩn, nhưng làn da rám nắng săn chắc cộng với gương mặt đẹp trai và ánh sắt sắc bén kia khiến hắn trông cực kỳ hoang dã.
Người thanh niên này vừa nhìn đã biết không phải dạng tầm thường, hắn cho người khác một cảm giác rất đặc biệt.
“Tiểu Ác, đây là nam chính đúng không?”
Tiểu Ác gật đầu: “Đúng vậy, là nam chính Chu Phụ Cốc, cháu nội nhà địa chủ. Cậu ta là người không được người trong thôn không chào đón.”
Nguyễn Tiểu Ly híp mắt một chút, nói vậy thì đây chẳng phải là mục tiêu mà cô phải kiếm chuyện, khinh thường, thậm chí là nhục nhã sao?
Nhiệm vụ của cô tự dâng tới cửa nha.
Trong lúc đào đường nước cho ruộng lúa nước, Chu Phụ Cốc đã nhìn thấy trong bụi cỏ có một con thỏ. Ngay khi ắn đang chuẩn bị bắt nó và lén mang về nhà, nào ngờ con thỏ này lại bị người khác cướp mất, hơn nữa người cướp còn là một cô gái trông khá ốm yếu.
Trong mắt Chu Phụ Cốc, tay chân của Nguyễn Tiểu Ly vừa nhỏ nhắn vừa trắng đến thái quá, nhìn quần áo mặc trên người khá thục nữ, mái tóc đen mượt cũng được buộc một cách tinh tế. Đây là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, mà thanh niên trí thức này cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể bắt được con thỏ.
Chỉ bằng một nhánh cây đã xiên chết con thỏ, khá lợi hại.
Nguyễn Tiểu Ly nhặt con thỏ lên, sau đó ngước mặt lên hỏi: “Cậu thấy trước?”
“Ừ.” Giọng nói của chàng trai trầm thấp, khàn khàn.
“Ồ, nhưng tôi đã bắt được rồi, xin lỗi nha.” Nguyễn Tiểu Ly xách con thỏ, khinh bỉ nhìn Chu Phụ Cốc: “Cậu thấy trước nhưng cậu không bắt được, vậy nên nó không được tính là của cậu. Tôi mang đi không có vấn đề gì chứ?”
Nguyễn Tiểu Ly đang muốn đá đểu nam chính vô dụng, bị người ta cướp thỏ ngay trước mũi.
Tuy nhiên dưới cái nhìn của Chu Phụ Cốc… hắn lại có chút không thể hiểu được. Hắn có định tranh con thỏ với cô đâu, cô giết được thì chắc chắn là của cô mà.
Nguyễn Tiểu Ly đổ toàn bộ lá ngải cứu trong giỏ của mình ra. Nhìn thấy gần đó có loại lá cây không biết tên to như lá sen, cô liền hái ba bốn lá rồi bọc con thỏ vẫn đang chảy máu lại thật kín để không có giọt máu nào lộ ra, sau đó đặt con thỏ nằm dưới đáy giỏ và phủ đống lá ngải cứu vừa đổ ra ở bên trên.
Giấu rất kín kẽ, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện, chờ tối nay về nhà sẽ làm một bữa thật ngon.
Chu Phụ Cốc đứng một bên nhìn một loạt thao tác của cô.
Cô ấy cũng muốn giữ con thỏ làm của riêng?
Tất cả người dân trong thôn sẽ ăn chung với nhau, nếu lúc lao động có bắt được món gì hoang dã thì đều phải nộp lên, còn bắt được ngoài giờ lao động thì có thể ăn một mình.
Nguyễn Tiểu Ly đeo giỏ lên lưng, sau đó nhìn Chu Phụ Cốc: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa thì con thỏ cũng là của tôi, muốn ăn thỏ thì cậu tìm con khác đi. Cậu không được nói chuyện cậu vừa nhìn thấy ra, nhiều chuyện thì coi chừng lần sau tôi tố cáo cậu một tội nào đó với đại đội trưởng.”
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly quải giỏ bỏ đi.
“Tiểu Ác, được điểm không?”
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm, xem ra ăn hiếp hoặc chê hoặc mắng nam chính thì đều có điểm. Quả nhiên phản diện dù lớn dù nhỏ thì đều đối đầu với vai chính.
Chu Phụ Cốc đứng ở đó, trong đầu vẫn là bộ dáng hung dữ của cô thanh niên trí thức vừa rồi.
Hắn từng đắc tội cô?
Sao lại hung dữ như vậy chứ? Rất giống con mèo già nhà hắn nuôi lúc trước, thường xuyên hung dữ nhe răng múa vuốt.