Thẩm Quân Hoa đưa Lương Tiểu Ý đến studio rồi nói với cô nếu mệt thì hãy sang phòng chờ nghỉ ngơi một chút. Rồi cô vội vã đi làm việc. Sau khi chụp xong một shot hình rồi, Thẩm Quân Hoan liền chạy đến bên Lương Tiểu Ý thì cô thấy Lương Tiểu Ý vẫn đang ngơ ngẩn gì đó. Cô ấy đã giữ nguyên trạng thái thẫn thờ đó kể từ bệnh viện trở về.
“Không, không sao. Chỉ là chưa được tận mắt thấy studio bao giờ” Lương Tiểu Ý mỉm cười một cách miễn cưỡng, trong đầu bất giác nghĩ đến bóng dáng quen thuộc ấy tiến về khu Vvip của bệnh viện.
Cô đã cố mở điện thoại lên rồi bấm số điện thoại của anh nhiều lần, nhưng cuối cùng thì cô chẳng thể đủ dũng khí để ấn nút gọi.
Nhắc đến Vân Khiêm, đôi mắt của Thẩm Quân Hoa như bừng sáng, giống hệt như một chú cún được cho ăn vậy, cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lương Tiểu Ý rồi hào hứng nói về chuyện của Vân Khiêm.
Lương Tiểu Ý chỉ lắng nghe rồi mỉm cười, thỉnh thoảng lại gật đầu vài cái.
“Quân Hoa, mau ra chụp tiếp nào.”
Thẩm Quân Hoa đang ríu rít không ngừng với Lương Tiểu Ý thì bị gọi, cô bĩu môi ra vẻ không hài lòng. Thấy vậy, Lương Tiểu Ý cười nhẹ, võ nhẹ vào cánh tay cô: “Mau đi đi, họ lại gọi cậu kìa. Nếu cậu mà không đi, người ta sẽ lại mắng cho đấy.
Cậu nghĩ mà xem, Vân Khiêm là siêu sao nổi tiếng. Nếu như cậu để phóng viên biết được anh ấy phải chờ cậu, sau đó lại thêm mắm dặm muốn viết bài linh tinh, đến lúc đó chỉ có cậu chịu thiệt mà thôi.”
Thẩm Quân Hoa khẽ bĩu môi rồi quay trở lại phòng studio chụp ảnh.
Lương Tiểu Ý đặt cốc cà phê xuống, rồi khẽ gọi một nhân viên bên cạnh: “Xin lỗi, làm ơn cho tôi hỏi phòng vệ sinh ở đâu am “Bạn đi thẳng rồi rẽ trái, sau đó đến cuối đường thì rẽ sang bên phải”
“Cảm ơn”
Ở một góc tối mịt khá vắng vẻ của trường quay, một đôi mắt sắc lạnh như đại bàng dõi theo từng bước chân của Lương Tiểu Ý. Người đàn ông nheo mắt lại, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm. Những ngón tay mảnh khảnh dập tắt điếu thuốc đang cháy trong tay rồi ném nó vào ly cà phê bên cạnh. Người đàn ông đó khẽ nhếch miệng, đút tay vào túi quần rồi sải bước tiến về phía Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng cảm giác sợ hãi tột độ này lại đến với mình những hai lần trong cùng một ngày. Cô vừa bồn chồn lo sợ vừa nhanh nhanh chóng chóng rửa tay để có thể mau thoát khỏi nơi này thì bỗng nhiên, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang bên tai.
“Cô gái, lại được gặp em rồi.”
Lương Tiểu Ý ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô lại là đôi mắt đào hoa lúc nào cũng ra vẻ bỡn cợt lẳng lơ ấy.
Gương mặt Lương Tiểu Ý ngay lập tức biến đổi, cô thận trọng lùi về phía sau: “Là anh? Tại sao anh lại ở đây?”
“Haha…” Người đàn ông khẽ cười, đồng thời vươn cánh tay mảnh khảnh của anh ta về phía Lương Tiểu Ý. Cô lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt khi bàn tay của anh ta chỉ còn cách cô nửa inch. Lương Tiểu Ý khế cau mày với anh ta như một lời cảnh báo: “Tiêu Bạch, bây giờ tôi đã là vợ của Tô Lương Mặc rồi. Lục Trầm mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ không hay đâu. Hơn nữa, anh cũng là em họ của Lục Trầm, vì vậy anh cũng nên tôn trọng tôi dù chỉ là một chút chứ?”
“Tôn trọng?” Tiêu Bạch bỗng cảm thấy thật nực cười. Đôi mắt đào hoa kia khẽ chớp chớp, ngón tay thon dài của anh như có như không khẽ chạm lên từng đường nét trên gương mặt nhỏ xinh của Lương Tiểu Ý: “Tôn trọng, là như thế này đúng không?” Đột nhiên, ngón tay đẹp đẽ ấy khế bóp chặt lấy cảm cô, đôi mắt lóe lên vẻ xấu xa: “Hay, tôn trọng … là như thế này?” Trong lúc bốn cợt với cô, Tiêu Bạch càng ngày càng sát lại gần Lương Tiểu Ý, khiến cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh.
Lương Tiểu Ý cau mày, lạnh lùng nói: “Tiêu Bạch! Anh không sợ Tổng giám đốc Tô sẽ tính sổ với anh à!”
“Tô Lương Mặc? Ha ha… Tôi cầu còn không được đây này”
Tiêu Bạch cười ngạo nghẽ: “Nhiều người nói rằng gia thế nhà họ Tô vô cùng quyền lực, không ai cũng có thể động vào họ.
Nhưng rất tiếc, Tiêu Bạch tôi lại không nằm trong số đám người hèn nhát đó.”
Hai bàn tay nhỏ tức giận năm chặt lại. Cô biết Tiêu Bạch không phải là một nhân vật có thể dễ dàng đối phó giống như Thẩm Minh Viễn.