“Ha, ha ha… Tiểu Bàn, cậu vẫn giận tớ chuyện lúc chiều đúng không? Chắc chắn là cậu đang đùa tớ: Mặt Thẩm Quân Hoa có chút khó hiểu. Cô ấy cố chấp cho rằng Lương Tiểu Ý muốn báo thù chuyện buổi chiều nên mới đùa với cô ấy như Vậy.
Thời gian dường như đang ngừng lại, một lúc lâu sau, ở bên trong vòng quay mặt trời tính lặng…
“Hì hì!” Lương Tiểu Ý nhịn cười, gương mặt đang căng chặt bỗng nhiên giãn ra, căng thẳng dần biến mất, bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều, Lương Tiểu Ý mỉm cười đánh nhẹ lên vai Thẩm Quân Hoa: “Đúng đấy đúng đấy, tớ đùa cậu thôi, tiếc là cậu không tin. Tớ nói này Đại Bàn, cậu không thể giả vờ bị tớ lừa được à? Thật vô vị” Lương Tiểu Ý bĩu môi, oán hận liếc nhìn Thẩm Quân Hoa vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Con mẹ nó! Con nhỏ này, cậu có biết lúc nãy tớ suýt tin cậu rồi không?” Thẩm Quân Hoa bỗng nhiên thở phào. Cô ấy giả vờ lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đau thương vô cùng khoa trương: “A! Tiểu Bàn, cậu không được chết, tớ sẽ đau lòng lắm đấy, hu hu hu…”
Lương Tiểu Ý cười lớn: “Đủ rồi ha, uổng công cậu là diễn viên, biểu cảm cùng với diễn xuất này, tặng cậu hai chữ: khoa trương!”
Vòng quay mặt trời sắp xuống đến mặt đất, ánh đèn hắt lên mặt Lương Tiểu Ý, lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt cô, đáy mắt trong veo bỗng xẹt qua một tia đau buồn.
Một nắm đấm nhẹ rơi xuống vai Lương Tiểu Ý, cô nghe thấy tiếng Thẩm Quân Hoa hỏi: “Rốt cuộc là cậu đã ước cái gì? Lần này không được lừa tớ đâu đấy?”
“Tớ á… Tớ ước, Tô Lương Mặc sẽ yêu tớ không dứt được ra, mất đi tớ sẽ mất đi cả thế giới. Ha ha ha… Đại Bàn, cậu nói xem, điều ước này của tớ có thành sự thật không?” Lương Tiểu Ý cười tít mắt, cô dùng ngón tay chọc chọc Đại Bàn Thẩm Quân Hoa: “Truyền thuyết vòng quay mặt trời là cậu nói với tớ, sau này nếu Tô Lương Mặc ly hôn với tớ, tớ sẽ tìm cậu khóc đấy”
Hai người cùng nhau cười vui vẻ.
Sau khi xuống vòng quay mặt trời, Thẩm Quân Hoa đi lấy xe, bảo Lương Tiểu Ý đứng ở cột đèn bên đường chờ cô.
Ở bãi đỗ xe, Thẩm Quân Hoa nhận được cuộc điện thoại.
Thời gian gần đây sự nghiệp của cô ấy phát triển khá tốt, công ty đã sắp xếp cho cô ấy người đại diện mới, người đại diện gọi cho cô ấy là để nói với cô ấy nhận một kịch bản mới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Hoa nhận được kịch bản nữ chính, mà kịch bản này cũng không tồi, cô ấy nói chuyện điện thoại với người đại diện một lúc.
Bên dưới cột đèn bên đường, Lương Tiểu Ý ôm chặt áo khoác gió, bây giờ đã là nửa đêm rồi, mặc dù có đèn đường, cũng có người đi đường nhưng ánh đèn không sáng lắm, người cũng không nhiều, vì thế Lương Tiếu Ý không đeo kính râm và khẩu trang, không đội cả mũ áo nữa.
“Ai yo, không phải “cô” sao?” Một giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô thức quay người lại, bóng dáng Tiêu Bạch đập vào mắt cô. Lương Tiểu Ý vô thức lùi về phía sau một bước, cô không chú ý đến bậc thang phía sau lưng, nên khi cô vừa lùi về phía sau một bước liền mất thăng bằng, cả người ngã về phía sau, cô theo bản năng “A” hét lớn một tiếng.
Giây tiếp theo, một giọng cười châm biếm lại vang lên.
Một cánh tay kịp thời giữ chặt eo của Lương Tiểu Ý: “Cô, cẩn thận chứ” Giọng nói này rất gần, gần ngay trước mắt, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, đập vào mắt cô là gương mặt trẻ trung đẹp trai của Tiêu Bạch, khóe miệng hơi nhếch nụ cười xấu xa, lấy cô làm trò cười: “Đây là đường lớn, ngã xuống sẽ nguy hiểm lắm đấy, “cô” ơi”
Cảm giác hai người đang dính sát gần nhau, Lương Tiếu Ý dùng sức đẩy Tiêu Bạch ra: “Anh Tiêu, xin anh hãy buông tôi ra?
Tiêu Bạch không kịp phòng bị, hắn ta loạng choạng, sau đó hắn ta liền nhìn Lương Tiểu Ý đang cách hắn ta nửa bước và đôi tay trống rỗng của mình, hắn ta lắc lắc cổ tay, không chút để ý rút tay lại rồi đút vào trong túi quần.
““Cô” đối xử với người cứu mình như thế à?”
Lương Tiểu Ý lạnh mặt, nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai khí chất bức người kia, hét lớn: “Anh Tiêu, đầu tiên, anh hãy gọi tôi là cô Tô, tôi là người đã có chồng”