Lương Chi Hoành chau mày, khóe môi mỏng nói ra hai chữ: “Đánh nó!”. Một tay cậu khẽ khàng nắm chặt cánh tay của Lương Tiểu Ý, ngăn không cho cô đi lên ngăn cản Lương Chi Duy.
Lương Chi Duy đang ngồi trên người cậu bé kia, nghe thấy anh trai mình nói thế, hai mắt cậu sáng rực lên, anh trai cổ vũ cậu đánh người, vậy thì cậu không khách sáo nữa đâu.
Lương Chi Duy nắm chặt nắm đấm, “bịch” một tiếng, nắm đấm hung hăng rơi thẳng vào miệng cậu bé kia.
Lương Tiểu Ý ngây người: “Đại Bảo, sao con cũng hùa theo Tiểu Bảo thế hả? Nếu Tiểu Bảo đánh bị thương người ta thì phải làm thế nào? Người nhà của cậu bé kia cũng sẽ đau lòng lắm chứ!”
Lương Chi Hoành nhếch mày, lạnh lùng nói: “Mommy, sẽ không sao đâu, Tiểu Bảo còn bé hơn cậu ta, Tiểu Bảo mới năm tuổi, có thể mạnh đến đâu chứ!” Lương Chi Hoành ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cậu lại không nghĩ thế, ánh mắt cậu nhìn hai người trước mặt vô cùng lạnh lùng và lãnh đạm… Nếu Tiểu Bảo thực sự đánh chết cậu ta, cũng đáng lắm.
Cậu bé kia cảm giác miệng mình nóng nóng, cậu ta giơ tay lên sờ, vừa nhìn… “Huhuu…” Tiếng khóc của cậu ta càng lúc càng lớn, cậu ta hét lớn: “Máu! Huhuu, răng của tôi, răng của tôi gãy rồi… Muốn chết, tôi muốn chết! Huhuuuu…”
“Hừi Tên khốn nạn, xem mày còn dám ăn nói linh tỉnh, bỉ ổi không!” Lương Chi Duy đang cưỡi trên người cậu bé kia, nhìn cậu giống hệt một bậc bá vương nhỏ.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập kéo đến, một tiếng quát lớn vang lên: “Dừng tay! Mấy người là ai? Buông em trai tôi ra!
“Tiểu Thụy!” Một cô gái trẻ chạy đến, đẩy Lương Chi Duy đang cưỡi trên người cậu bé kia ra.
Tiểu Bảo Lương Chi Duy không kịp đề phòng, cậu ngã bịch mông xuống đất.
Thấy thế, Đại Bảo Lương Chi Hoành nheo mắt lại… Người này là chị gái của tên này sao?
Lương Chi Hoành vừa dùng ánh mắt đánh giá cô gái kia, vừa đi đến bên cạnh Lương Chỉ Duy, đỡ cậu đứng lên. Lương Tiểu Ý cũng không quan tâm đến những chuyện khác, cô cùng Lương Chỉ Hoành đỡ Lương Chi Duy đứng dậy, ôm hai cậu vào lòng.
“Tiểu Thuy, chuyện gì thế này?” Cô gái kia hỏi, cậu bé tên Tiểu Thụy kia vừa khóc vừa chỉ vào Lương Chi Duy, tố cáo với chị gái: “Chị, nó đánh em! Huhuu, chị, có phải em sắp chết rồi không? Chị nhìn này, răng em bị nó đánh gấy rồi!”
Cô gái kia nhìn thấy chiếc răng bị đánh gãy trong tay em trai mình, lửa giận bốc lên đùng đùng.
Cô ta tức giận quay sang tra hỏi trai tôi?”
Là mấy người đánh em Lương Tiểu Ý nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, nhìn khí chất của cô ta cũng rất được, giờ phút này cô ta đang quắc mắt hỏi mình. Sau đó cô lại liếc nhìn cậu bé tên “Tiểu Thụy” đang được cô gái kia ôm trong lòng, mặt cậu ta toàn máu.
Trái tim Lương Tiểu Ý giờ phút này đã bắt đầu mềm nhữn rồi…
Trẻ con không hiểu chuyện là do người lớn không dạy dỗ tốt, nhưng cậu bé tên Tiểu Thụy này cũng vì thế mà bị Tiểu Bảo đánh cho một trận rồi…
So sánh với vết thương trên mặt Tiểu Bảo, dường như cậu bé kia cũng không tốt hơn là bao. Vì thế Lương Tiểu Ý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, hai bên bắt tay làm hòa, cô liền nói: “Mọi chuyện là như thế này…”
Lương Tiểu Ý có lòng kể lại cho cô gái kia từ đầu đến cuối câu chuyện, nhưng cô gái xinh đẹp kia lại có vẻ như không kiên nhãn, cô ta không hề khách sáo gì cắt ngang lời Lương Tiểu Ý nói: “Đừng nói với tôi những điều vô ích này, tôi hỏi cô, em trai tôi, là do nó đánh đúng không?”
Cô gái kia vừa nói, tay cô ta không hề khách sáo chỉ thẳng về phía Lương Chi Duy đang được Lương Chi Hoành ôm trong lòng.
Lương Tiểu Ý chỉ cảm giác mắt mình mờ đi, hình như có ánh sáng gì đó chói mắt vừa xẹt qua, cô nhìn kỹ lại thì phát hiện ra, ngón tay cô gái kia đang chỉ vào con trai mình có đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào chiếc nhãn khiến người ta lóa mắt. Vừa nghĩ đến việc cô gái này là vợ chưa cưới của Tô Lương Mặc, lại nhìn thấy chiếc nhãn kim cương trên tay cô ấy, trái tim Lương Tiểu Ý bỗng trở nên vô cùng khó chịu.