Nghĩ đến cao ốc công ty 66 tầng, lời hứa của cô, đẹp đẽ đến nghẹt thở. Cũng hiểu được sự bất lực và u uất không thể tan trong đôi mắt cô.
Cuối cùng, tất cả đã hiểu. Cuối cùng, cũng hiểu được sự lương thiện của cô, đã sớm được khắc sâu trong xương.
Cuối cùng, anh hiểu được sự dũng cảm cô. Khi cô ấy kiên quyết đưa ra quyết định sẽ ở bên anh, đã phải vật lộn bao lâu và cần bao nhiêu dũng khí.
Biết rằng thân thể ngày một xấu đi, lão hóa mỗi ngày một nhanh, biết tuổi thọ rút ngắn là không thể tránh khỏi, nhưng không biết ngày chết cụ thể. Tuy thế, vẫn có một chút cảm giác cuộc sống càng ngày càng nhanh. Cô một mình chịu đựng làm cái gì!
Và anh lại vô liêm sỉ làm cái quái gì vậy!
Hối hận!
Áy náy!
Bất lực!
Mọi cung bậc cảm xúc đều hòa vào nhau. Anh đau lòng đến mức cảm tượng trái tim như bị xé rách, vỡ vụn, không còn cảm giác, nhưng anh không thể phát ra tiếng. Nỗi phiền muộn đè nén trong lòng, rốt cuộc chỉ thành tiếng thở dài buồn bã.
“Hu…”
Trong mơ Lương Tiểu Ý bước chân trần lên mây mềm, cô ngây thơ u mê, lâm tưởng đây là thiên đường.
“Cuối cùng em đã đến bước này rồi sao?” Khóe miệng có vẻ bất lực, không cam lòng, bất đắc dĩ, u sầu… Nụ cười của cô chua xót, khiến người ta xót xa.
Cô đi trên mây thật lâu, không thấy thiên sứ có cánh mọc sau lưng, cũng không có Đức Giê-hô-va thánh khiết, chân cô mỏi mà không thể dừng lại, hoàn toàn không thể theo ý mình, chân cô cứ bước đi. Cô mệt đến mức không thể đạp nổi.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài u sầu bị thổi bay trong gió.
Lương Tiểu Ý ngơ ngác ngẩng đầu lên… Là ai, là ai đang thở dài? Sao mà quen thế? Tại sao nó lại ảnh hưởng đến trái tim cô ấy nhiều như vậy?
Không được, cô không thể đi xa hơn. Cô muốn quay đầu lại, nhìn xem ai là người đã thở dài.
Chợt tỉnh giấc.
Lương Tiểu Ý mở mắt không báo trước!
“Tô… Lương Mặc?” Cho tới nay, cô vẫn quen gọi anh bằng tên đầy đủ. Biệt danh “Lương Mặc” khiến cô thấy không tự nhiên: “Anh khóc à?”
Quầng mắt của người đàn ông đỏ bừng, sau khi Lương Tiểu Ý nói câu này, anh cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tô Lương Mặc sẽ khóc sao? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không!” Người đàn ông thô bạo gầm lên, nhưng tay lại nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Đều là mồ hôi. Cả người toàn mùi mồ hôi, hôi chết mất!
Lương Tiểu Ý lặng lẽ lắng nghe tiếng gầm thô bạo của người đàn ông, đồng thời cũng lặng lẽ cảm thấy đẳng sau tiếng gầm rú thô lỗ này, thuộc về sự dịu dàng và quan tâm của Tô Lương Mặc.
“Em chờ đã, anh đi lấy khăn nóng. Em có mùi hôi, không lau đi thì anh không chịu được.”
Trên giường bệnh, người phụ nữ nhìn người đàn ông xoay người đi về phía phòng tắm, khóe miệng người phụ nữ nhếch lên thành một nụ cười. Người đàn ông này thật sự không đủ thẳng thần, vẻ mất tự nhiên thật đáng yêu.
“Tô Lương Mặc…” Đôi môi xám xanh mở ra rồi khép lại, Lương Tiểu Ý yếu ớt gọi tên người đàn ông. Người đàn ông dừng lại và quay lại thì thấy người phụ nữ đang cố gắng đứng dậy. Anh sợ tới mức tay chân run lên, chạy nhanh lại, vừa chạy vừa mắng: “Tiểu Ý, em là đồ con lợn! Mới tỉnh dậy thì cứ năm đi. Em vội cái gì vậy?”