Ánh mắt của cô vô cùng hoảng loạn!
Cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó khác thường, anh xông đến giữ chặt cánh tay của Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý! Tiểu Ý!
Em tỉnh lại đi ! Tỉnh lại đi!”
Nhưng cô gái trong lòng anh lại hướng ánh mắt trống rỗng về phía anh, cô liên tục lắc đầu!
Quyển sổ chứng nhận kết hôn mà cô tha thiết mong ước đến với cô như vậy đấy! Sau đó, cuộc sống bất hạnh của cô bắt đầu.
“Này! Này! Tiểu Ý! Em tỉnh lại đi!”
Khuôn mặt đẹp trai của Tô Lương Mặc vô cùng hoảng loạn, chỉ cần nhìn bờ vai căng cứng của anh là đủ biết anh đang căng thẳng đến mức nào.
Cuối cùng cô cũng có phản ứng lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thần của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen thãm của anh. Trái tim Tô Lương Mặc hơi xao động, cuối cùng anh cũng có thể thở phào một hơi, ít nhất thì cô cũng đã bình tĩnh lại một chút, chuyện này là chuyện tốt.
Giây tiếp theo…
“Tô Lương Mặc, tôi không đến Cục Dân chính đâu!” Cô mấp máy môi: “Tôi không đi đâu, được không?” Vừa nói, nước mắt cô lại trào ra.
Cô không muốn đi!
Đó là nơi cơn ác mộng bắt đầu!
Cô không thể đi đến đó được!
Cơn ác mộng này không thể lặp lại một lần nữa!
Suy nghĩ của Lương Tiểu Ý vô cùng đơn giản, chỉ cần cô không đến Cục Dân chính, vậy thì tất cả sẽ không xảy ra.
Những ký ức đau đớn kia sẽ chỉ là ký ức mãi mãi bị giam trong trí nhớ của cô.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô cho răng, Cục Dân chính là nơi cơn ác mộng bắt đầu, vì thế cô từ chối việc tái hôn, từ chối việc đi đến Cục Dân chính.
Trái tim anh co thắt lại! Rốt cuộc thì… Những vết thương anh gây cho cô sâu đến mức nào vậy? Sâu đến mức những ký ức đều trở thành điều cấm ky mà cô không muốn nhớ lại rồi sao?
Sắc mặt Tô Lương Mặc liên tục thay đổi, đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng phức tạp.
Anh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, trái tim anh đã có quyết định.
“Ừm” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai Lương Tiểu Ý.
Chỉ một chữ “Ừm” nhẹ nhàng, nhưng lại khiến khuôn mặt anh tuấn của Tô Lương Mặc bỗng chốc trắng bệch… Anh mím chặt môi, môi anh cũng dần trở nên trắng bệch.
Nỗi đau này… dùng từ ngữ nào cũng không thể diễn tả được thành lời!
Anh lại sai rồi, anh tưởng rằng cô vẫn còn tình cảm với anh, vẫn còn để tâm đến anh, chứ không như những gì cô nói.
Nhưng chỉ vừa nấy thôi, có thể Lương Tiểu Ý vẫn còn tình cảm với anh, nhưng đồng thời, những điều tổn thương và sỉ nhục anh dành cho cô cũng biến thành một con vết dao, để lại một vết sẹo sâu thẳm trong lòng cô.
Những gì anh từng làm khiến cô vô cùng sợ hãi.
“Được, chúng ta không đi Cục Dân chính nữa” Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nói.
“… Thật không?” Cô hỏi, ánh mắt trong sáng của cô giống như đôi mắt của một đứa trẻ.
Hô hấp của anh bỗng chốc như ngừng lại!
Anh cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lồng ngực, bàn tay thon dài của anh cấu chặt bắp đùi của mình, sau đó anh mỉm cười gật đầu: “Thật”