Cô nhìn bộ dạng kiêu ngạo như người tầng lớp thượng lưu của cô ta, trong lòng Lương Tiểu Ý lại thầm khinh thường mắt nhìn người của Tô Lương Mặc… Mắt anh mù rồi hay sao mà lại †ìm một cô gái mắt mọc ngược lên đỉnh đầu như thế này?
Lương Tiểu Ý không hề nhận ra là, suy nghĩ của cô bây giờ rất giống với một cô gái đang “ghen tuông”.
Lương Tiểu Ý lại liếc mắt nhìn cô gái trước mặt mình, ý nghĩ bắt tay làm hòa ban nấy của cô hoàn toàn biến mất, cô gái này không hề có ý muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình.
Vậy thì sao cô phải “miễn cưỡng” người ta chứ?
Lương Tiểu Ý nhếch mày, sau đó quay sang nói với cô gái kia: “Đúng thế, là con trai tôi đánh”
Cô gái kia vừa nghe thấy thế liền nổi giận đùng đùng: “Hóa ra đứa trẻ không được giáo dục lại là con của cô. Phì phì phì, tôi biết ngay mà, loại trẻ em không được giáo dục tử tế, còn bé mà đã bạo lực, động tay đánh người thế này, cha mẹ nó chắc chắn không phải người tốt đẹp gì mà!”
Lương Tiểu Ý nghe thấy lời mỉa mai công khai của cô gái kia, sắc mặt cô vẫn lạnh tanh, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lo.
Tô Lương Mặc… Tổ tông nhà anh!
Không chỉ anh muốn tôi khó xử, ngay cả “vợ chưa cưới” của anh cũng muốn sỉ nhục tôi như thế này sao?
Sắc mặt Lương Tiểu Ý liên tục thay đổi, cô không hề nhận ra rằng, suy nghĩ của cô bây giờ đang cực đoan như thế nào.
Cô còn chưa làm rõ mọi chuyện, nhưng cô đã đổ hết mọi tội lỗi của cô gái trước mặt mình lên đầu Tô Lương Mặc…
Chỉ có thể nói là, Tổng giám đốc Tô của chúng ta quá đen đủi mà thôi!
“Đánh em trai tôi bị thương, món nợ này chúng ta từ từ tính. Tôi nhất định sẽ kiện mấy người lên tòa” Cô gái kia vô cùng kiêu ngạo, cô ta nhìn thấy quần áo của Lương Tiểu Ý và hai đứa trẻ đều không phải đồ hàng hiệu gì.
Các cô gái trong giới thượng lưu đều có ánh mắt vô cùng lợi hại, các cô ấy có thể nhớ rõ tất cả các sản phẩm của tất cả các nhãn hiệu đắt tiền.
Mà điều trùng hợp là, “*ợ chưa cưới” của Tô Lương Mặc, cô chủ của Tập đoàn Hải Vương – Nhạc Linh Vận, lại là người trong ngành thời trang, tập đoàn Hải Vương lập nghiệp từ ngành thời trang, còn Nhạc Linh Vận lại chính là nhà thiết kế thời trang của Tập đoàn Hải Vương.
Hơn nữa, Nhạc Linh Vận cũng vô cùng có tiếng cả trong nước cũng như trên quốc tế.
Có thể nói, Nhạc Linh Vận vô cùng am hiểu thời trang.
Vì thế, sau khi nhìn thấy quần áo Lương Tiểu Ý và hai đứa trẻ sinh đôi mặc, Nhạc Linh Vận vô thức nhận định – người nghèo.
Lương Tiểu Ý không biết Nhạc Linh Vận suy nghĩ cái gì, cô chỉ cảm giác cô gái trước mặt mình vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, không chịu nói lý.
“Được, tôi sẵn sàng cùng cô ra tòa” Lương Tiểu Ý lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Linh Vận, sau đó quay người nói với Lương Chỉ Duy: “Tay con đừng sờ linh tinh, cẩn thận nhiễm trùng”
Thái độ thờ ơ của Lương Tiểu Ý khiến Nhạc Linh Vận vô cùng tức giận, ngón tay cô ta run run chỉ về phía Lương Tiểu Ý: “Cô đừng có mà kiêu ngạo!”
Lương Tiểu Ý thực sự muốn hỏi cô gái này, rốt cuộc thì ai mới là người kiêu ngạo.
“Này cô, có lẽ cô vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra” Lương Tiểu Ý cúi đầu nhìn về phía em trai của Nhạc Linh Vận, nói: “Em trai cô dạy mèo cào bị thương mặt con trai tôi, tôi đuổi mèo đi, lực có hơi mạnh, nhưng một người mẹ nhìn thấy con trai mình bị mèo hoang tấn công, ai còn có tâm trạng lo cho con mèo chứ, đúng không?” Lương Tiểu Ý vừa nói, vừa liếc nhìn Nhạc Linh Vận, có vẻ như cô ta muốn nói gì đó.
Lương Tiểu Ý quả quyết giơ tay ra ngăn không cho Nhạc Linh Vận lên tiếng: “Cô đừng nói gì vội, để tôi nói xong đã rồi đến lượt cô” Ánh mắt bình thản của cô nhìn thẳng vào mặt Nhạc Linh Vận, đáy mắt cô xuất hiện một tia quả quyết không giống với Lương Tiểu Ý thường ngày, nhưng giờ phút này, ánh mắt của cô lại khiến cô gái đối diện nghẹn lời, không nói được gì.