“Ha ha!”
Ánh mắt của Lương Tiểu Ý chợt nhìn thẳng về phái Ôn Tình Noãn.
“Tiểu Ý?” Lương Tiểu Ý cười, nụ cười cứng nhắc.
“Ôn Tình Noãn” Lương Tiểu Ý siết bàn tay thành nắm đấm, nếu không phải cô còn có chuyện muốn nói với Ôn Tình Noãn, cô đã sớm không nhịn được mà giáng cho cô ta một cái bạt tai rồi! “Không cần giả vờ nữa. Tô Lương Mặc không có ở đây”
Lời nói đầy châm biếm từ miệng Lương Tiểu Ý phát ra.
Ôn Tình Noãn ngạc nhiên hết sức, Lương Tiểu Ý có ý gì đây?
“Tôi nhớ lúc nãy ở trước cửa cô nói, hôm nay đến đây là để cảm ơn tôi trước kia đã cứu mạng cô, cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Lương Tiểu Ý hỏi, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cô biết, lúc này cô ngấm ngầm chịu đựng như thế nào!
“Đương, đương nhiên rồi;’ Ôn Tình Noãn thử nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Lương Tiểu Ý, ánh mắt Lương Tiểu Ý rơi xuống bàn tay đang nằm lấy tay cô của Ôn Tình Noãn, cô thấy buồn nôn mà vẫn cố chịu đựng, không rút bỏ tay ra khỏi tay của Ôn Tình Noãn.
Thấy vậy, ánh mắt Ôn Tình Noãn hiện lên sự vui mừng, theo cánh tay Lương Tiểu Ý bị cô ta nắm lấy, ánh mắt cô ta hiện lên sự coi thường… quả nhiên, là cô ta nghĩ nhiều rồi, con ả Lương Tiểu Ý này vẫn ngu ngốc như trước đây, dễ dàng bị cô †a điều khiển trong lòng bàn tay.
Chỉ là dùng ánh mặt thể hiện chút dịu dàng thôi mà Lương Tiếu Ý con ngốc này lại dễ dàng tin tưởng.
Ha ha…
Đồ ngu ngốc!
Lúc ánh mắt Ôn Tình Noãn chạm đến ánh mắt Lương Tiểu Ý, đôi mắt to tròn của Ôn Tình Noãn còn có chút khinh thường, còn đôi mắt của Lương Tiểu Ý lại ấm ấp hiền lành thêm chút yếu đuối, Lương Tiểu Ý phải dùng hết sức để nhãn nhịn mới có thể vạch trần trước mặt người phụ nữ.
Càng nhìn Ôn Tình Noãn diễn kịch, Lương Tiểu Ý càng thấy buồn nôn, nhiều năm như vậy, cô bị người phụ nữ độc ác đeo mặt nạ hiền lành này ức hiếp.
“Từ lúc cô làm phẫu thuật xong không tỉnh lại, ở bên ngoài đều đồn nhau rằng, Lương Tiểu Ý tôi cố tình hại cô thành người thực vật trong lúc phẫu thuật. Thậm chí còn có chứng cứ” Nghĩ đến Thẩm Minh Viễn, Thẩm Minh Viễn thích Ôn Tình Noãn, đây chính là số mệnh đã định, cái gọi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, Thẩm Minh Viễn với Ôn Tình Noãn chẳng phải đều đang diễn kịch, đều đang giả vờ sao?
“Tiểu Ý, cậu đừng để ý đến những lời đồn đại đó, bọn họ biết gì chứ, nếu không phải cậu giúp tớ phẫu thuật, tớ đã hỏi rất nhiều bác sĩ của nước Z, không ai dám phẫu thuật cho tớ.
Nếu không có cậu giúp tớ, hôm nay tớ làm sao có thể đứng ở đây một lần nữa” Ôn Tình Noãn với giọng nói êm ái mềm mại thêm sự chân thành của cô ta, rõ ràng là đang nói tốt cho.
Lương Tiểu Ý, rất dễ dành khiến người ta nảy sinh thiện cảm, từ đó nảy sinh tin tưởng.
Trong lòng Lương Tiểu Ý cưồn cuộn, chịu đựng sự khó chịu, mặt dịu dàng nhì Ôn Tình Noãn: “Đúng thế, nếu nói tỉ mỉ một chút, tôi là người cứu mạng cô mới đúng. Nhưng cái người cứu mạng người khác là tôi đây ngược lại bị mọi người hiểu nhầm, bị mọi người chỉ vào mặt chửi mắng là kẻ giết người” Ánh mắt cô rơi lên khuôn mặt Ôn Tình Noãn: “Tôi nhớ rất rõ, lúc đó tin tức tôi về nước còn chưa được tung ra ngoài, cô từ đâu nghe được tin tôi về nước rồi ngay sau đó đã đến gặp tôi?”
“Tớ, tớ chỉ là vô tình biết tin” Ôn Tình Noãn nhìn xuống dưới sàn nhà, giọng nói có chút không tự nhiên, “Được rồi, không nói nữa, tất cả đã qua rồi. Tiểu Ý, tất cả đã qua hết rồi”
Đã qua hết rồi…sao?
Tại sao Ôn Tình Noãn lại có mặt mũi để nói ra lời này?
Cái gì gọi là tất cả đã qua hết rồi?
Sao lúc Lương Tiểu Ý cô bị người ta chỉ vào mặt chửi là kẻ giết người không có ai nói với cô rằng tất cả đã qua hết rồi?
Thật là nực cười.
Lương Tiểu Ý phẫn nỗ, “Cô đã nói mọi chuyện đều qua rồi, lúc trước cô còn chưa tỉnh lại thì cũng thôi đi. Bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, cơ thể cũng khôi phục lại, không phải nên mở một cuộc họp báo, nói sự thật này cho truyền thông và mọi người biết sao? Tôi vẫn nhớ, khi đó là cô chủ động đến tìm tôi, hết lòng cầu xin tôi nhất định phải làm phẫu thuật cho cô. Tôi vẫn còn nhớ, cô đưa bệnh án cho tôi xem xong, tôi đã lập tức bày †ỏ rất rõ ràng, ca phẫu thuật này, tôi không năm chắc trong †ầm tay, đến 50% cũng không nắm chắc” Lương Tiểu Ý nói ra sự thật giữa hai người họ khi đó.