Lục Trầm đứng bên cạnh nghe hết những lời nói sắc bén của hai người, anh ta chỉ ôm cánh tay đứng ngay cửa yên lặng theo dõi mọi sự thay đổi. Anh ta không hiểu Tô Lương Mặc muốn gì. Nếu Tô Lương Mặc nhìn thấy ý đồ không mấy hay ho của Vạn Nhược Mạn từ lâu thì sao không đạp Vạn Nhược Mạn ra khỏi thành phố S luôn đi cho rồi.
Ít nhất nếu anh ta là Tô Lương Mặc thì anh ta một là không làm, hai là đuổi luôn Vạn Nhược Mạn ra khỏi thành phố S.
Tô Lương Mặc ngồi sau bàn làm việc, quan sát người phụ nữ có tuổi thật hình như trẻ hơn vài tuổi, bỗng anh ra lệnh cho Lục Trầm: “Lục Trầm, tiễn khách đi”
Mi tâm của Vạn Nhược Mạn nhướn lên, đáy mắt cô ta tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Ý Tổng giám đốc Tô là sao?”
Vạn Nhược Mạn thật sự không ngờ đến Tô Lương Mặc sẽ thờ ơ với cô ấy như thế. Dù gì thì cô ấy cũng là người nhà họ Vạn cơ mà.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc không nhìn ánh mắt của Vạn Nhược Mạn, chỉ dùng giọng nói bình tĩnh nói với Lục Trầm: “Phim hay không?”
Lục Trầm đột nhiên run người một cái, đừng nhìn dáng vẻ nhã nhặn bình tĩnh của Tô Lương Mặc bây giờ mà lầm, thật ra anh đã hết kiên nhãn rồi. Lục Trầm không dám trêu chọc đến điểm giới hạn của tên núi băng này. Anh ta cười giơ ta, bíu môi về phía Vạn Nhược Mạn: “Cô Vạn, xin mời.”
“Các người!” Vạn Nhược Mạn tức đến nghiến răng, quá vô lễ rồi! Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy trừng lên như muốn phun ra lửa, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám khinh thường cô ấy như vậy! Những người này chính là những người đầu tiên.
Vạn Nhược Mạn tức giận nhìn Lục Trầm, lửa giận trong mắt như hận không thể thiêu cháy luôn đối phương: “Quá mức vô lễ! Xin hỏi nhà họ Tô không để nhà họ Vạn chúng tôi vào mắt hay sao?”
Cô ấy nói lời này nhưng không hỏi trực tiếp Tô Lương Mặc, mà dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lục Trầm. Người đàn ông như Tô Lương Mặc quá khó dự đoán, bây giờ cô ấy vẫn chưa thể mặt đối mặt đấu với anh mà không bị anh lấn át.
Còn tên Lục Trầm này…
Dù sao cô ấy cũng là người nổi bật trong số những người đồng lứa ở nhà họ Vạn, chắc cô ấy cũng không đến mức bị thua trong tay tên công tử phong lưu nổi danh ở thành phố S này đâu nhỉ?
Tô Lương Mặc ngồi phía sau bàn làm việc chỉ tỏ vẻ lạnh lùng, nghe xong câu Vạn Nhược Mạn mới nói thì ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ đó, sau đó không còn hứng thú với người phụ nữ tên Vạn Nhược Mạn này nữa. Nếu đây là người nổi bật trong số những đồng lứa ở nhà họ Vạn thì chỉ có thể nói là cô ấy quá mức ngây thơ rồi.
Lục Trầm là người nham hiểm. Kết quả của việc xem thường người nham hiểm thì chắc chắn không được tốt mấy đâu. Nếu còn chưa hiểu được chuyện này mà dám đi thách đấu với người ta thì, chỉ còn cách bảo rằng cô Vạn Nhược Mạn này muốn chết rồi.
Vạn Nhược Mạn bị Tô Lương Mặc chọc tức, từ trước đến nay cô ấy chính là người nổi bật trong số đồng lứa ở nhà họ Vạn, được mọi người cưng chiều trong lòng bàn tay, không hề thua kém đàn ông chút nào, lòng tự trọng của cô ấy cực kỳ cao. Hôm nay cô ấy bị Tô Lương Mặc lạnh nhạt nên mới giận cá chém thớt lên Lục Trầm nhìn có vẻ dịu dàng này.
Đáng tiếc là…
Lục Trầm mới nghe Vạn Nhược Mạn nói xong, anh ta bỗng nhếch miệng cười. Nụ cười này của anh ta khiến đôi mắt hoa đào mê hoặc người khác cong lên, có cảm giác như làm trái tim mọi thiếu nữ xao xuyến, dù Vạn Nhược Mạn là một cô gái rất xuất sắc nhưng khi đối mặt với nụ cười của Lục Trầm cũng hơi thất thần.
Sao người này lại có thể cười đến mức xán lạn, làm xao xuyến trái tim người khác như vậy chứ? Vạn Nhược Mạn nhìn đến mức ngẩn người. Trước mắt cô ấy là nụ cười chói mắt của Lục Trầm, bên tai còn văng vắng tiếng cười dễ nghe của người đàn ông này.
Vạn Nhược Mạn ngây dại.
“Nếu dùng một loài động vật để hình dung về Tổng giám đốc Tô thì cô Vạn nghĩ chúng ta nên dùng loài động vật nào nhỉ?” Lục Trầm hỏi một câu nghe có vẻ không quan trọng mấy.