Nhưng hiển nhiên, trong mắt của Thẩm Mình Viễn lòng tốt của tôi chính là chột dạ sợ hãi. Anh ta nhận định là tôi động tay động chân trong lúc phẫu thuật cho bệnh nhân Ôn Tình Noãn.
Anh có quyền giữ vững quan điểm của mình, là người trong cuộc, tôi đương nhiên cũng có quyền kiện anh ta ra tòa, yêu cầu tòa án phán quyết. Trả lại sự trong sạch cho tôi.
Mà hôm nay, anh ta được đằng chân lân đăng đầu, không chỉ vu oan tôi, mà còn sử dụng bạo lực với tôi. Thậm chí dùng lời nói đe dọa tôi, hỏi tôi những lời nói như thế này, nếu Lương Tiểu Ý tôi không làm gì, sao không kiện anh ta ra tòa? Có giỏi kiện anh ta ra tòa xem.”
‘ề, thương tiếc nỗi đau trong lòng Lương Tiểu Ý cô?
“Bác sĩ Lý, cô nói thử xem, đều bị bắt nạt đến mức này rồi? Rốt cuộc là ai có lỗi với ai? Rốt cuộc người bị hại là ai? Lương Tiểu Ý tôi thật sự là có tài đức gì, có thể khiến cho bác sĩ Lý quỳ xuống đất cầu xin “bỏ qua” cho Thẩm Minh Viễn, giống như Lương Tiểu Ý tôi mới là kẻ độc ác nhất.”
Lương Tiểu Ý rất hiếm khi nói chuyện không nể mặt như vậy, cung bởi vì hôm nay gặp phải dạng người như thế này, nên đến cả thể diện cô cũng không muốn cho cô ta.
Bác sĩ Lý bị nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, khí thế dân dần yếu đi, miệng mấp máy: “Không phải… Bác sĩ, tôi không có ý như vậy. Tôi, tôi cầu xin cô, cô đừng kiện Minh Viễn ra tòa… Nếu như vậy, anh ấy liền xong rồi”
“Thiện ác có báo, ai cũng phải gánh chịu hậu quả mà mình đã gây ra. Anh ta ác ý hủy hoại danh tiếng của tôi, vì sao tôi lại không thể kiện anh ta ra tòa?”
“Con anh ấy, con anh ấy không thể có một người cha đã ngồi tù. Cầu xin cô, cô đừng kiện anh ấy ra tòa. Tôi xin cô”
“Con?” Lương Tiểu Ý nghi ngờ hỏi.
Bác sĩ Lý dường như chịu đả kích lớn, cả người xụi lơ nằm trên mặt đất, kể lại từng chữ một những chuyện xảy ra giữa cô ta và Thẩm Minh Viễn: “Đúng vậy, con của anh ấy. Con của tôi và Thẩm Minh Viễn. Bảy năm trước, tôi cùng Minh Viễn bí mật qua lại, sau đó tôi mang thai, và sinh ra Đình Đình, Đình Đình năm nay năm tuổi, lúc hai tuổi phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến Đình Đình bị mù từ đó. Bác sĩ khoa mắt nói rằng, nó phải cấy ghép giác mạc. Nhưng là khả năng tìm được giác mạc quyên tặng thích hợp vô cùng thấp. Mà chỉ phí lại cực kỳ đắt đỏ.
Cho dù tôi là bác sĩ, nhưng là chức vụ không cao, tăng thêm chi phí sinh hoạt cần thiết, cùng với chỉ phí chăm sóc mắt của Đình Đình bình thường, một tháng cũng không gom góp được bao nhiêu. Nếu như Minh Viễn bị kiện ra tòa, tương lai của anh ấy liền xong rồi. Chi phí cấy ghép giác mạc cho Đình Đình cũng khó mà gom góp đủ.”
Trái tim giận dữ của Lương Tiểu Ý nguôi ngoai.
Tên Thẩm Minh Viễn khốn nạn này! Trong lòng yêu Ôn Tình Noãn, nhưng lại khiến người phụ nữ khác sinh con cho hắn!
Sắc mặt Lương Tiểu Ý lập tức thay đổi, cô nhìn người phụ nữ đáng thương nằm trên mặt đất đang cầu xin mình, lại lần nữa động lòng trắc ẩn… Ai, cũng được, người sắp chết như cô, trước khi chết làm chuyện tốt vậy.
“Tôi biết rồi, cô đứng lên đi”
Bác sĩ Lý giống như trông thấy hi vọng, đôi mắt tỏa sáng nhìn Lương Tiểu Ý: “Vậy Minh Viễn anh ấy…”
“Tôi sẽ không kiện anh ta” Lương Tiểu Ý cứng đờ nói xong, liền quay người rời đi.
Lương Tiểu Ý đi kiểm tra tình trạng của Lưu Quốc Văn, bỏ qua sự quan tâm của cả nhà Lưu Quốc Văn đối với chuyện không hay mình vừa gặp phải, đi thang máy lên tầng cao nhất. Tâng cao nhất của bệnh viện có một cái cầu thang, từ cầu thang đó có thể lên đến vườn treo trên đỉnh tòa nhà.
Lương Tiểu Ý gần như hốt hoảng chạy lên vườn treo. Vừa đến nơi, toàn bộ sự phẫn nộ cùng với uất ức trong lòng hóa thành tiếng khóc lớn nghe mà tan nát cõi lòng.
Tất cả mọi người đều có bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều có chuyện có thể thông cảm được… Cho nên cô phải chịu đựng tất cả?
Cô không muốn bỏ qua cho Thẩm Minh Viễn một chút nào cả!
Không một chút nào!