Mặt Giả Hùng bỗng chốc trắng bệch, con người rắn rỏi kiên cường ấy, ở trước mặt Tô Lương Mặc, bây giờ đang bị dọa trắng bệch mặt mũi: “Đại thiếu gia, lời này của cậu vô lý quá rồi. Đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là do cô ta tự ngã. Tôi cũng chỉ nghe lệnh lão gia thôi”
“Tôi đang nói lý với chú à?” Anh ngang ngược nói.
Cả người anh tỏa ra khí lạnh, anh không để ý đến Giả Hùng mặt đang trắng bệch kia nữa.
Sao, nói đến cháu nội ông là ông không nhãn tâm nữa à?
Con của Tô Lương Mặc tôi, thì ông lại giương mắt nhìn nó xảy ra chuyện?
Bọn họ nói chuyện ở bên ngoài phòng cấp cứu, còn bên trong, bác sĩ kia vừa đi vào liền nói: “Cứu mạng người mẹ”
Lương Tiểu Ý nằm trên giường inox lạnh lẽo, cô nghe rõ ràng từng chữ bác sĩ vừa nói… Cứu mẹ, vậy có phải là không cần con nữa không?
Tô Lương Mặc… quả nhiên anh chê đứa con trong bụng tôi bẩn thỉu.
Hóa ra những gì Ôn Tình Noãn nói đều là thật, người đàn ông kia, không hề mong muốn đứa con trong bụng cô.
Không… không!
“Bác sĩ, bác sĩ!” Cô gọi, mắt cô tràn đầy hy vọng: “Tôi cần con tôi khỏe mạnh, tôi cần con tôi khỏe mạnh! Không được từ bỏ con của tôi.”
“Được được được” Bác sĩ vội vàng an ủi: “Chỉ cần thai phụ phối hợp, bác sĩ chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức.”
“Tôi phối hợp, tôi phối hợp. Bác sĩ, anh nhất định phải cứu con của tôi”
Một lúc lâu sau.
Bác sĩ lại một lần nữa đi ra ngoài phòng cấp cứu, trên mặt thoáng qua một tia nhẹ nhõm: “Anh Tô, trước mắt thì cả thai phụ và thai nhi đều đã an toàn rồi. Nhưng không được để cô ấy chịu thêm bất kỳ kích động nào, cũng không được để ai đẩy ngã nữa”
“Bị ai đẩy ngã?” Anh vừa nghe thấy câu nói này, hai mắt anh bỗng tối sầm, ngẩng đầu lên nhìn Giả Hùng: “Chú Giả, chú còn gì muốn nói không?”
Tô Lương Mặc tưởng rằng Giả Hùng là người đẩy ngã Lương Tiểu Ý.
Sắc mặt Giả Hùng cũng tối sầm, mặc dù chú không phải là người đẩy ngã Lương Tiểu Ý, nhưng chú là người cho Ôn Tình Noãn vào phòng với Lương Tiểu Ý.
Nhưng hai tội danh này, tự chú so sánh cân nhắc, đương nhiên chú không cần thiết phải gánh tội danh này cho Ôn Tình Noãn.
Theo như lời đại thiếu gia vừa nói, nếu như người phụ nữ kia và đứa con trong bụng cô xảy ra chuyện gì, đại thiếu gia sẽ lấy cháu nội chú ra để tế nó. Giả Hùng không hề hoài nghi gì, đại thiếu gia là người nói được làm được, có thù chắc chắn sẽ báo.
“Là cô Ôn Tình Noãn, cô Ôn nói cô ấy là bạn tốt của cô Lương, muốn gặp cô Lương. Tôi liền đồng ý. Không ngờ sau đó cô Ôn lại đẩy ngã cô Lương. Hơn nữa lúc đó chỉ có cô Ôn và cô Lương ở trong phòng, chúng tôi không nhìn thấy cô Ôn đẩy ngã cô Lương. Nhưng từ hiện trường lúc đó, có lẽ cô Lương bị cô Ôn đẩy ngã”
Ôn Tình Noãn là ai chứ, sao Giả Hùng có thể gánh tội thay cô ta được, hơn nữa đến cháu nội Giả Hùng, Tô Lương Mặc cũng đã lấy ra để uy hiếp, Giả Hùng càng không thể mạo hiểm vì Ôn Tình Noãn được.
“Ôn Tình Noãn…” Một khoảnh khắc nào đó, Tô Lương Mặc muốn xông đến trước mặt Ôn Tình Noãn, bóp chết cô ta ngay lập tức.
“Anh Tô, thai phụ bây giờ rất cần người nhà ở bên cạnh.
Người nhà phải an ủi cô ấy. Thai phụ từng chịu kinh hãi, nên không được để cô ấy ở một mình” Bác sĩ nói.
Tô Lương Mặc thu lại ánh mắt độc ác, ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô gái đang nằm trên giường inox di động kia.