Giọng đàn ông êm ái, thậm chí có phần khẩn cầu:” Đừng sợ tôi, được không?”
“Còn nữa, đừng khóc” Người đàn ông nhìn người phụ nữ trên sô pha đối diện nói. Chân anh đang để giữa không trung định để xuống.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy, lập tức hét lớn: “Không được nhúc nhích!”
Người đàn ông bị dọa đơ người, ngẩng đầu lên thấy người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào chân anh ta một cách cảnh giác: “Được rồi, được rồi, anh sẽ không nhúc nhích, được không?” Người đàn ông nhẹ giọng, kiên nhẫn, an ủi người phụ nữ, dỗ dành người phụ nữ vui Chúng ta không khóc, khóc là mắt sẽ bị đỏ, ngày mai sẽ trở thành thỏ đó”.
Người phụ nữ cố chấp nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nhưng có thêm chút cậy mạnh, nói: “Tô Lương Mặc, không, không được nhúc nhích!”
“Được, anh sẽ không động đậy”
“Anh hứa đi!”
“Được, anh hứa!”
Vừa nói, cái chân dài liền cứ giữ tư thế hài hước đó, gi”ng co giữa không trung thực hiện động tác có độ khó cao.
“Virksasana”.
Thành thật mà nói, nếu người quen của Tô Lương Mặc nhìn thấy cảnh này thì hẳn cằm đã rớt đầy xuống đất. Đây là tổng giám đốc Tô ngông cuồng, cao ngạo, lạnh lùng, vô tình sao?
Lương Tiểu Ý lấy được lời đảm bảo, xong làm ra một cử chỉ mà Tô Lương Mặc không ngờ tới!
Lương Tiểu Ý đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên, giây tiếp theo, lúc người kia còn chưa kịp phản ứng đã lao về phía anh.
Không kịp chớp mắt, một thân hình bé nhỏ đã đâm vào ngực anh… Thân thể mềm mại, tỏa ra hương thơm ngào ngạt…
Tô Lương Mặc mê mẩn.
Đang mơ… Là đang mơ à?
Người đàn ông ngây ngốc chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Hẳn là nằm mơ, Tiểu Ý sẽ không nhiệt tình với anh như vậy.
Lương Tiểu Ý vươn tay ra, ôm thân thể người đàn ông trước mặt thật chặt, đâu không cao gần như chạm tới ngực của anh. Trước đây cô rất ghét mình lùn, đứng cùng anh quá chênh lệch, trông không tương xứng. Nhưng lúc này, cô cực kỳ yêu sự chênh lệch chiều cao này.
Chỉ cần cô hơi cúi đầu, mặt cô có thể áp sát vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập nơi lồng ngực phải.
Thình thịch… Thình thịch…
Nhịp tim ổn định giống hệt con người của anh. Việc bị người khác bất ngờ đẩy ra sau, cho tới bây giờ, lo lắng cùng sợ hãi trong lòng liền biến mất.
Tô Lương Mặc vẫn không thể tin được, anh có chút đờ đẫn rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào cái đầu nhỏ dưới ngực mình.
Lương Tiểu Ý cọ đầu: “Tô Lương Mặc, anh không phải một quý ông.”
Tự nhiên bị trách mắng, còn là lời trách mắng từ người phụ nữ anh yêu duy nhất trên đời khiến Tô Lương Mặc không thể thốt nên lời, càng không thể hiểu nổi.
Anh không làm gì sai, tại sao Tiểu Ý lại đột nhiên trách anh.
“Cái gì?” Người đàn ông không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi theo bản năng.
“Tô Lương Mặc, thục nữ chủ động ôm anh. Lúc này, nếu là một quý ông thì nên chủ động ôm lại thục nữ” Lương Tiểu Ý nói xong, mặt đỏ bừng… Nói cô là thục nữ, ừm, thật sự, cô cảm thấy mình sỉ nhục hai chữ “thục nữ”. Nhất là hiện tại cô trông nhếch nhác vô cùng, so với từ “thục nữ” chênh lệch quá xa!
“Âm”
Bên tai Tô Lương Mặc dường như có tiếng vang lớn… Sau đó, anh mừng như điên.