Giọng ông từ từ vang lên: “Cháu đã biết sai chưa”
“Cháu nội ngu dốt, không biết ông nội đang nói về cái gì am Ông nội nheo mắt lại: “Chuyện cháu kết hôn, không hề thông báo với mọi người trong nhà”
“Cháu cho rằng, kết hôn là chuyện của một mình cháu.
Nhà họ Tô chúng ta đã lớn mạnh đến mức không cần phải làm thông gia với bất kỳ gia tộc nào khác rồi”
“Ừm” Ông nội nheo mắt nói: “Cháu có nhận thức như thế này, hơn hẳn chú Hai của cháu rồi”
Tô Lương Mặc cung kính đứng nghiêm ở một bên, không nói gì. Anh biết, ông nội không đơn giản như thế. Quả nhiên.
“Cháu kết hôn với ai, ta không quan tâm, nhà họ Tô chúng †a đã lớn mạnh đến mức không cần phải dùng hôn nhân để làm rạng danh gia tộc nữa, nếu không, năm xưa ta đã không để cháu và tiểu thư nhà họ Ôn ở bên nhau” Giọng nói rắn rỏi của ông nội Tô vang lên: “Phu nhân nhà họ Tô là ai cũng được.
Không có gia thế hiển hách cũng không sao” Giọng nói của ông ta đột nhiên cao vút, đập mạnh tay xuống thành ghế: “Nhưng chỉ có một điều, phu nhân của nhà họ Tô, không thể là người không sạch sẽ!”
Hả? Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc vô cùng ngạc nhiên!
Anh nheo mắt: “Ông nội, ông nói những điều này là có ý gì”
Ông nội Tô nheo mắt nhìn đứa cháu nội giống mình nhất, ông ta cười lạnh: “Ha ha ha ha… Lương Mặc, cháu và cô gái kia quen nhau mười năm rồi à? Kết hôn lâu như thế rồi, sao?
Đến chút chuyện nhỏ của cô ta mà cháu cũng không điều tra rõ ràng à?” Ông ta tức giận nói, dao sắc không gọt được chuôi: “Cháu đừng làm ta thất vọng, một chút kỹ năng này cũng không có, làm sao trở thành người điều hành nhà họ Tô được?”
Tô Lương Mặc biết ông nội Tô không phải là người hành sự không có mục đích, anh bình tĩnh lại, ánh mắt trầm xuống, nhìn ông nội: “Ông nội, năng lực cháu có hạn, ông có thể phạt cháu, Nhưng nếu ông có điều gì muốn nói, thì mong ông nói thẳng cho cháu hiểu”
“Này, tự cháu xem đi.”
Một tập văn kiện ném đến chân Tô Lương Mặc, “bịch” một tiếng rơi thẳng xuống đất. Tô Lương Mặc thản nhiên nhặt lên xem, vừa mở ra, hai mắt anh liền mở trừng.
Đôi mắt ngập tràn sự ngạc nhiên…
“Hừ!” Ông nội nhìn thấy biểu tình của Tô Lương Mặc, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cháu đã hiểu chưa?”
Ánh mắt anh vô cùng kinh ngạc, mập mờ không yên. Cuối cùng, anh trầm lặng thể hiện rõ thái độ: “Cứ cho là như thế thì có làm sao đâu ạ. Cho dù cả đời này cháu không yêu cô ấy thì cháu cũng sẽ không để cô ấy đi. Nếu phải chọn một cô gái cùng cháu đi đến hết cuộc đời này, vậy thì, cháu chọn cô ấy”
Ông nội Tô bị thái độ kiên định của Tô Lương Mặc làm cho ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, đôi mắt già nua của ông ta bỗng nhiên tối sâm, không một ai dám làm càn trước mặt ông †a.
Đôi môi khô khốc của ông mím chặt, cương quyết nói: “Tô Lương Mặc à Tô Lương Mặc, những cái tốt của bố cháu, cháu không học, cháu lại học được cái tật si tình của nó.”
“Ông nội hiểu nhầm rồi, cháu không yêu cô gái ấy” Tô Lương Mặc lãnh đạm nói.
Ông nội cụp tầm mắt xuống, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau ông lại ngẩng đầu lên, ánh mắt suy tư quét qua gương mặt lạnh lùng không cảm xúc của Tô Lương Mặt dường như đang đánh giá điều gì đó… Trong lòng ông cười lạnh, cháu nội ông ta luôn miệng nói không yêu cô gái kia, nhưng lại kiên quyết không để cô ấy đi.
Xem ra, đứa cháu này của ông vẫn chưa nhận ra mình đã thật sự rung động với con gái bẩn thỉu kia rồi. Nhưng mà như thế cũng tốt, như thế cũng tốt. Trong lòng ông ta tự trấn an.
Không nhận ra, cũng chính là nói, bây giờ ông ta phải tự tay kết thúc đoạn nghiệt duyên của cháu nội ông ta, có lẽ vẫn còn kịp.
“Ta nghe nói, cô gái kia có thai rồi?” Ông nội từ từ mở miệng. Lông mày Tô Lương Mặc nhếch lên… Chuyện này, sao ông nội lại biết được. Nhưng mà, nếu ông nội đã biết rồi, thì anh không thể nào giấu được nữa, vì thế chỉ trả lời một tiếng: “Vâng”
Ông ta nheo mắt lại: “Nếu đứa bé này là của nhà họ Tô, thì để nó sinh con xong, cho nó một ít tiền, rồi đuổi đi”