Anh ta đi thẳng ra thang máy xuống bãi đỗ xe. Anh ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe, đạp chân ga, xe ô tô phóng đi với tốc độ chóng mặt.
Lục Trầm ôm lửa giận lái xe đi vào đường cao tốc, anh ta phải lái xe với tốc độ nhanh nhất, anh ta cần phải trút cơn giận này rat Từ bé anh ta đã lớn lên bên cạnh Tô Lương Mặc. Nhìn Tô Lương Mặc có vẻ lạnh lùng, nhưng Lục Trầm hiểu, Tô Lương Mặc đối xử với bạn bè rất tốt.
Hồi bé khi anh ta phạm lỗi, đều là Tô Lương Mặc chịu sự trừng phạt của hai gia tộc.
Hồi cấp hai anh ta ham chơi mô-tô, bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ, cũng là Tô Lương Mặc đứng ra nhận hết mọi tội lỗi.
Người khác đều nghĩ rằng Tô Lương Mặc cao ngạo, lạnh lùng. Đúng, Tô Lương Mặc là người cao ngạo, lạnh lùng, nhưng anh cũng là người trọng tình trọng nghĩa hơn bất kỳ ail “Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này chứ?” Lục Trầm tự hỏi bản thân mình, từ bao giờ mọi chuyện lại chệch hướng như thế này chứ.
Từ khi Lương Tiểu Ý về nước sao?
Không, không phải.
Từ khi Tô Lương Mặc cưỡng ép Lương Tiểu Ý kết hôn sao?
Không, cũng không phải.
Mọi chuyện bắt đầu từ…
Đúng! Hứa Thần Nhất!
Ánh mắt Lục Trầm sáng bừng, anh ta nhanh chóng rời khỏi đường cao tốc, quay đầu xe, anh ta phải đi tìm Hứa Thần Nhất.
Muốn gỡ dây thì phải tìm người thắt dây! Nếu Tô Lương Mặc không cho anh ta nói, vậy thì Hứa Thần Nhất sẽ là người đứng giữa nói ra mọi chuyện!
Hứa Thần Nhất nhất định phải nói ra sự thật!
Biệt thự nhà họ Hứa.
Lục Trầm gõ cửa lớn của nhà họ Hứa, vừa nhìn thấy Lục Trầm, Hứa Thần Nhất vô cùng ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây?
Lục Trầm không lên tiếng, Hứa Thần Nhất vuốt vuốt mái tóc đang rối bời của mình: “Cậu vào đi”
Sau đó anh ta quay người đi vào, không hề quan tâm Lục Trầm có đi theo vào hay không. Lục Trầm nheo mắt lại liếc nhìn bóng lưng người bạn đã lâu không gặp của mình, sau đó cũng đi theo vào bên trong.
Phòng tiếp khách trong biệt thự nhà họ Hứa rất lớn, Hứa Thần Nhất đi vào trước: “Ngồi đi, lâu lắm không quét dọn nên có chút bừa bộn, cậu tìm chỗ nào tiện nhất thì ngồi nhé”
Sau đó anh ta đi đến chỗ quầy bar, cầm một chiếc cốc lên hỏi: “Café nhé?”
“Nửa đêm đi uống café?” Lục Trầm nhếch mày: “Cậu muốn tớ mất ngủ cả đêm nay à?”
Bấy giờ Hứa Thần Nhất mới đặt chiếc cốc trong tay mình xuống, cả người anh ta dựa vào quầy bar, sau đó quay lại liếc nhìn Lục Trầm. Anh ta cầm hộp thuốc trên mặt quầy bar lên, lấy ra một điếu thuốc giơ về phía Lục Trầm: “Hút một điếu không?”
“Không. Tớ không dám tùy tiện ăn uống đồ của cậu. Lỡ đâu bị thôi miên thì phải làm thế nào?
Bàn tay đang cầm bật lửa của Hứa Thần Nhất hơi run rẩy, một lát sau anh ta lại quay lại vẻ bình tĩnh thường ngày. “Cạch” một tiếng, bật lửa bật ra một tia lửa, Hứa Thần Nhất ngậm điếu thuốc, đưa sát lại gần ngọn lửa.
Một lát sau, anh ta hút một hơi, thở ra một làn khói trắng, bấy giờ anh ta mới đặt chiếc bật lửa trong tay xuống, sau đó nhìn về phía Lục Trầm: “Tớ cứ nghĩ anh em năm năm không gặp, đến lúc gặp lại nên ôm nhau một cái chứ”
Năm năm không gặp… Ánh mắt Lục Trầm hơi tối đi.
“Lương Tiểu Ý quay về rồi” Bỗng nhiên Lục Trầm lên tiếng.
Hứa Thần Nhất ngây người giống như một bức tượng điêu khắc.