Phía sau ba người đàn ông có hơn 40 vệ sĩ nhanh trí dày dặn kinh nghiệm, bản lĩnh của ai cũng không tâm thường.
Sự xuất hiện của đám người đặc biệt này đã phá vỡ vẻ yên bình vốn có của thị trấn nhỏ.
“Ở đây à?” Dọc đường, Tô Lương Mặc không nói không rằng, đến khi đến trước một ngôi nhà nhỏ, anh mới nói câu đầu tiên.
Lục Trầm chỉ chỉ một vệ sĩ: “Cậu đi xem đi”
Cậu vệ sĩ kia bước ra, đang định gõ cửa, thì cửa lại được người ở bên trong mở ra.
Một người tóc nâu, mắt nâu xuất hiện sau cánh cửa, Tô Lương Mặc vừa nhìn thấy anh ta, đôi mắt đen sãm bỗng nhiên nheo lại, anh lạnh lùng hét lớn: “Cô ấy đâu?”
Giọng nói của anh lạnh lùng không có tình người. Khóe môi Savvy nhếch lên nụ cười mỉa mai, anh ta chỉ về căn phòng phía sau.
Đôi chân thon dài của Tô Lương Mặc bước nhanh qua bậc cửa, lúc anh đi ngang qua người Savvy, đôi mắt anh lạnh lùng, khóe môi mỏng nhếch lên nói: “Đừng có giở trò, cũng đừng mong có mưu đồ gì với cô ấy, cô ấy là vợ của tôi, cả đời này cô ấy chỉ có thể là vợ của Tô Lương Mặc tôi mà thôi”
“Hahaaa” Savvy bật cười, nụ cười của anh ta vô cùng lạnh lẽo: “Vợ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ, Tô Lương Mặc nói Lương Tiểu Ý là vợ của anh ta à? Vợ? Hahaaa..” Savvy cười nhưng nước mắt của anh ta lại chảy ra: “Nếu thực sự như thế, Tô Lương Mặc, anh trở thành cái dạng gì rồi? Loại chồng ép chết vợ mình à?”
Savvy vừa nói xong, cơ thể Tô Lương Mặc liền toát ra hơi lạnh, con người đen sẫm sắc bén như chim ưng đột nhiên nhìn về phía Savvy đang cười không ngớt: “Chuyện đến mức này, mày còn định bịa ra lời nói dối hoang đường nào nữa à? Cô gái ấy còn trẻ như thế, sao có thể chết được? Tao cảnh cáo mày, đừng có giở trò gì ra đây. Hôm nay tao đến chính là để vạch trần lời nói dối của mày!”
Savvy ngưng lại, anh ta không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng quay người: “Đi theo tôi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc hơi nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia suy tư, sau đó anh bước từng bước dài, đi đẳng sau Savvy.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất đi phía sau anh.
Mọi người đều tưởng rằng đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ, nhưng bước vào bên trong mới biết, hóa ra bên khu nhà này cũng khá lớn.
Bấy giờ anh cũng mới phát hiện ra, bên trong còn có hai hàng vệ sĩ người nước ngoài, ai cũng dáng người cường tráng, mặt lạnh vô tình. Lục Trầm và Hứa Thần Nhất phút chốc trở nên vô cùng cảnh giác, hai người họ quan sát kỹ một vòng, số lượng người hai bên cách biệt không lớn.
Trong sân có một sảnh lớn.
Cửa vừa được mở ra…
Đập vào mắt anh là bức ảnh cô mặc váy cưới, hôm đó dohn chụp cho cô một bức ảnh đen trắng. Bên trong vườn hoa tường vi, tóc cô bay rối bời trong gió, nụ cười xinh đẹp nhưng lại vô cùng đau thương, Tô Lương Mặc nhìn bức ảnh, ngoại trừ đôi môi cô đỏ tươi, những chỗ khác đều là ảnh đen trắng. Anh nhất thời ngây ngốc.
Di ảnh… Không hiểu tại sao trong đầu anh đột nhiên xuất hiện từ này.
Sau đó, anh mới nhìn thấy một cỗ quan tài bằng thạch anh được thiế riêng.
“Cô ấy chết rồi. Bây giờ anh còn cho rằng tôi đang giở trò không?” Savvy đứng bên cạnh, anh ta lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Lương Mặc đang dần trở nên trắng bệch.
“Bịch, bịch”… Một bước, hai bước… Tô Lương Mặc bước từng bước lớn, khoảng cách rõ ràng chỉ có vài bước, nhưng chân anh lại mềm nhũn… Cuối cùng anh cũng bước đến bên cạnh cỗ quan tài, phía dưới nắp quan tài bằng thạch anh, cô gái ấy đang ngủ vô cùng bình thản. Ánh mắt nhìn xuống bụng cô, bụng cô… Lương Tiểu Ý mang theo bụng bầu to tướng, đang an yên ngủ trong cỗ quan tài thạch anh, yên tĩnh đến mức không có bất kỳ một chút sức sống nào.