Lương Tiểu Ý yếu ớt lắc đầu: “Đi đi: Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lương Tiểu Ý, cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh máy cạch cạch.
Chỗ của Lương Tiểu Ý chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy cửa phòng làm việc của Boss, cô liếc nhìn một cái rồi tiếp tục vùi đầu đánh máy.
Phòng làm việc của Tô Lương Mặc, anh cầm một tập tài liệu trong tay.
Anh nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, ánh mắt khó có thể đoán được, theo lí mà nói, giấy thỏa thuận ly hôn này đã sớm được giao cho luật sự riêng của anh xử lí. Nhưng anh không muốn, cực kì không muốn giao giấy thỏa thuận ly hôn trong tay cho luật sự Vương.
Giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, ánh mắt bất giác nhìn về phía cửa phòng, không biết người phụ nữ kia như thế nào rồi.
Bỗng nhiên đứng lên, Tô Lương Mặc đi về phía cửa phòng, lén lút kéo chiếc rèm nhìn ra ngoài, người phụ nữ kia quả nhiên vẫn ngồi ở đó.
Cô muốn cứng đầu với anh đúng không? Không cho cô đi ăn, cô thật sự ngoan ngoãn nghe lời sao?
Trước đây cô đâu có nghe lời như vậy đâu.
Tô Lương Mặc mím chặt môi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Trưa nay Lương Tiếu Ý không đi ăn, Tô Lương Mặc cũng không đi ăn.
Buổi chiều, Ôn Tình Noãn bỗng nhiên đến.
Ôn Tình Noãn đi lên tầng 65, lúc đi qua phòng làm việc nhìn thấy Lương Tiểu Ý, đôi mắt to tròn bỗng hiện lên sự căm hận.
Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện này, nếu không có cô, Tô Lương Mặc làm sao có thể lạnh nhạt bỏ mặc cô ta lâu như vậy chứ?
Còn có hôn lễ giữa hai gia đình, đến giờ vẫn không có chút tin tức. Mỗi lần cô đi shopping gặp cô chủ của một nhà giàu có nào đó, mở miệng liền hỏi: “Ai chà, cô Ôn à, khi nào kết hôn với Tổng giám đốc Tô thế? Hôn lễ được định vào lúc nào? Đến lúc đó nhất định phải mời nhà tôi đó.”
Mới đầu Ôn Tình Noấn còn có thể nói “nhanh thôi”, nhưng đã lâu như vậy vẫn không có tin tức gì về hôn lễ của cô ta với Tô Lương Mặc người đàn ông kia, bên ngoài mọi người đều bắt đầu nói này nói nọ rồi.
Nếu không phải vì như thế này, cô ta cũng sẽ không tìm cách giải quyết khác, hôm đó sẽ không mua chuộc một vài người bên truyền thông, sẽ không đến chặn trước cửa biệt thự Lương Tiểu Ý ở. Cô ta cũng đâu to gan đến mức đó đâu.
Cô ta đến chỗ Lương Tiểu Ý cũng chỉ vì muốn ụp cái tội danh mưu hại lên đầu Lương Tiểu Ý. Nhưng không ngờ, một người phụ nữ yếu đuối trong mắt cô ta bỗng nhiên uống nhầm thuốc hay sao, phản kích lại, cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Điều khiến cô ta bất ngờ nhất chính là hôm đó Tô Lương Mặc ở biệt thự.
Lúc đó không nổi giận được, nhưng khó chịu được tích lũy trong lòng, hôm nay lại nhìn thấy người phụ nữ đê tiện Lương Tiểu Ý ở đây, nếu không phải vì giữ hình tượng trước mặt mọi người, Ôn Tình Noãn đã có thể nhảy đến đạp vài chục phát lên người Lương Tiểu Ý hay giáng cho cô vài chục cái bạt tai rồi.
Đầu óc Lương Tiểu Ý choáng váng, Ôn Tình Noãn đến rồi cô cũng không biết. Một bàn tay gõ bàn phím, bàn tay còn lại giữ trán đang ngày càng nặng.
Chẳng được bao lâu, Lâm Hiểu đến gọi cô: “Tỉnh lại, tỉnh lại “Ớ?” Lương Tiểu Ý miễn cưỡng mở mắt, Lâm Hiểu giật mình khi nhìn vào mặt cô: “Bà chủ, sắc mặt của cô?” Đang định giơ tay lên sờ vào trán thì bị Lương Tiểu Ý hất ra, “Chuyện gì?”
“Boss bảo cô vào phòng làm việc”
Lâm Hiểu không yên tâm, đứng ở phía sau nhìn dáng đi loạng choạng của Lương Tiểu Ý: “Bà chủ, có phải cô đói đến hoa mắt chóng mặt không? Tôi xuống tầng mua ít đồ, cô ăn lót dạ chút nhé.”
“Cảm ơn, tôi không sao” Lương Tiểu Ý nở một nụ cười không được coi là xinh đẹp, “Còn nữa, đừng gọi tôi là bà chủ nữa, tôi với Tổng giám đốc Tô ly hôn rồi”
“Á~” Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, cô ta vừa nghe thấy cái gì? Trong lòng đang bồn chồn thì Lương Tiểu Ý nói “Chuyện này cô không cần làm ầm lên đâu, cô đã biết thì sau ày gọi tôi Tiểu Ý là được rồi, đừng gọi bà chủ nữa, tôi thấy kỳ Nói xong Lương Tiểu Ý cùng Lâm Hiểu đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.