Nếu như tôi đã gây ra điều gì có lỗi với anh, hay có nói gì xúc phạm đến anh, vậy thì tôi thành thật xin lỗi”
Cô khẩn khoản cầu xin anh.
Cô hiểu rằng trước mặt người đàn ông này, ngay cả khi cô sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn để tính kế anh hết lần này đến lần khác, nhưng mưu đồ nhỏ bé của cô, dưới đôi mắt sắc bén của anh, vốn dĩ chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Cô còn chưa kịp dùng nó liền bị anh phát hiện ra.
Lương Tiểu Ý nói: “Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi anh.
Nhưng xin anh đừng chơi trò “trừng phạt” của anh nữa. Bọn trẻ vô tội, tôi hy vọng bọn trẻ sau này có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, rồi có thể trải qua quãng thời gian yêu đương rồi kết hôn như những người bình thường khác.
Hai đứa bé chỉ vì đầu thai vào trong bụng của cô, chỉ vì vận khí không tốt nên mới trở thành con của cô, từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ.
Đặc biệt là Đại Bảo, thằng nhỏ chưa bao giờ được đến trường mẫu giáo. Những đứa bé đồng trang lứa với Đại Bảo đều có thể nô đùa chạy nhảy thỏa thích, nhưng Đại Bảo thì không được may mắn như vậy, thậm chí thằng bé còn không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời quá lâu. “
Khóe mắt có chút cay cay, nhưng Tiểu Ý nhanh chóng kìm nén lại, vội vã cúi thấp đầu xuống.
“Vì vậy anh Tô à, chúng ta ly hôn đi. Một cuộc hôn nhân không còn chút giá trị nào cả cũng đâu còn bất cứ ý nghĩa gì với anh đâu, anh hà cớ gì phải cố chấp đến vậy? Anh Tô, coi như tôi xin anh, đừng chơi trò chơi “trừng phạt” hay cái gì mà “thôi miên” hay bất kỳ một trò chơi kỳ quái nào khác nữa. Tôi mệt lắm rồi.”
Đôi mắt cô ngày càng đỏ hoe, nhưng cô không khóc. Cô đã tự nhủ với bản thân mình rằng: Không được phép yếu đuối trước mặt anh nữa.
Nhưng Tiểu Ý không biết rằng giọng nói của mình đã phản bội cô.
Tô Lương Mặc nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, mặc dù đầu của cô ngang với tâm ngực của anh, nhưng anh có thể biết được cô đang cố kìm nén cảm xúc của mình, cố không rơi nước mắt.
Một nỗi đau trong tim bất chợt dâng lên … Thì ra thuật thôi miên bản thân để có thể yêu cô lúc trước, để lại cho cô một vết sẹo không thể xóa nhòa, nó giống như một bóng ma tâm lý ám ảnh lấy cuộc sống của cô.
Rốt cuộc là anh đã làm ra bao nhiêu chuyện bỉ ổi với cô vậy!
Trái tim trở nên đau đớn không thôi, Tô Lương Mặc đưa †ay ra, mạnh mẽ kéo lấy người phụ nữ trước mặt ôm vào lòng mình. Lương Tiểu Ý chỉ kịp kêu “Á” lên một tiếng. Giây tiếp theo, Tô Lương Mặc nâng cằm cô lên, rồi một bóng đen bao phủ xuống, tiếng thốt lên lúc nãy bỗng im bặt.
Đôi mắt của Lương Tiểu Ý mở to vì kinh hãi! Cô không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra lúc này, nhưng khuôn mặt đẹp trai kia ngày một tiến lại gần. Lương Tiểu Ý bị dọa sợ đến mức há hốc miệng.
“ÁI” Vừa mở miệng, trước khi cô có thể kêu cứu liền bị đầu lưỡi nóng bỏng của một người đàn ông xâm nhập vào khoang miệng.
Tay anh ngày càng siết chặt eo cô hơn … Anh bỗng hoài niệm về ký ức của năm năm trước! Vẫn đôi môi ấy, vẫn hương vị quen thuộc ấy, khiến anh ngày càng khao khát có được cô hơn.
Say mê, mãnh liệt, anh gần như đã xâm chiếm được toàn bộ lãnh địa, giống như anh muốn cùng cô được hòa vào làm một.
Hai đôi môi nóng bỏng không ngừng quấn lấy nhau. Lương Tiểu Ý rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, sự chiếm đoạt của anh!
Cơ thể cô run rẩy một cách dữ dội. Lương Tiểu Ý mở to mắt, bỗng dưng từng giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn dài trên khóe mi, cuối cùng lăn xuống nơi đôi môi đang mãnh liệt chạm vào nhau.
Mặn? … Người đàn ông cau mày, khế mở đôi mắt đen.
Khoảnh khắc ấy!
Anh sững người, chân tay bắt đầu bủn rủn, lạnh toát!