Người đàn ông cũng ngồi xuống, một tay xoa đầu cô, “Đừng khóc” Anh sai rồi.
Người phụ nữ ngẩng đâu lên, khuôn mặt mũm mĩm, hai mắt đâm lệ, có chút đáng thương: “Tô Lương Mặc, muốn tôi làm gì anh mới rời khỏi thế giới của tôi?” Cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản bình yên, chỉ tim vẫn còn đập, chứng †ỏ cô vẫn còn sống, như thế là đủ rồi. Không cần trái tim đập rộn ràng, chứng tỏ tình yêu vẫn còn tồn tại.
Ánh mắt sững sờ, trái tim đau thắt, người đàn ông lắc đầu: “Anh sẽ không buông tay”
Hai mắt đẫm lệ lờ mờ, cô yếu ớt nhìn mắt anh, “Tô Lương Mặc, tôi đau…” Tôi cũng là người, tôi cũng biết đau. Không thể nào chống đỡ được mưa gió nữa. Không cùng anh chơi trò chơi tình yêu nữa. Không dây dưa với anh nữa. Anh tha cho tôi đi.
Người đàn ông dường như nghe hiểu ý của cô, bờ vai cứng đờ, trái tim co thắt, cơn đau làn tỏa khắp cơ thể. Nhưng ngay sau đó, người đàn ông lắc đầu đầy kiên định: “Anh không buông tay”
Lương Tiểu Ý uống say rồi.
Lần này say tí bỉ rồi. Không thể không nói, rượu trắng 45 độ lúc này đã lên não, Lương Tiểu Ý nhắm mắt, uống đến mức quên hết tất cả.
Người đàn ông ôm người phụ nữ say tí bỉ lên, bước vào xe, động tác nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Lái xe, về khách sạn”
Chiếc xe rời đi.
Khách sạn Phi Hòa, là khách sạn 5 sao của Hạ Môn.
Sau khi đến Hạ Môn, Tô Lương Mặc bao toàn bộ phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Phi Hòa. Có tất cả hai phòng, Tô Lương Mặc một phòng, Lục Trầm một phòng.
Bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Vào trong phòng, người đàn ông đặt người phụ nữ trong lòng xuống giường, anh xắn tay áo lên, đi vào nhà tắm. Lúc đi ra trong tay có một chiếc khăn ướt.
Nhìn người phụ nữ năm trên giường, người đàn ông sững sờ, anh nhớ, lúc nãy anh đặt cô nằm thẳng trên giường. Chỉ là đi vào nhà tắm lấy khăn thôi cô đã thay đổi tư thế rồi, cả người co lại… Trong não bất ngờ xuất hiện hình ảnh cô năm năm trước, cô cũng như vậy, lúc ngủ, co người lại, nằm ở mép giường.
Dáng vẻ cẩn thận giống như một con ốc sên, nhìn có vẻ rất kín đáo chỉnh tề, thật ra lại yếu đuối vô cùng.
Trong lòng không thoải mái chút nào… Người phụ nữ của anh, không có cảm giác an toàn, cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau.
Anh sải bước đến bên giường, anh cầm khăn ướt lau mặt, cổ và tay của cô.
Anh nghiêng người lau tai cho cô, tai đỏ hồng vì rượu càng khiến cô trở nên quyến rũ, Tô Lương Mặc cười đau khổ nhìn bộ phận nào đó trên cơ thể mình, chỗ đó, đã có phản ứng. Trong lòng tự mỉa mai chính mình, đến người phụ nữ say bí tỉ cũng không tha, đúng là một tên cầm thú không hơn không kém.
Nhưng phản ứng của cơ thể là chân thật nhất. Còn cô vẫn không ngoan ngoãn, “Nóng…” giọng nói dịu dàng phát ra từ đôi môi đỏ lên vì men rượu.
Nhất thời, bâu không khí trong phòng bỗng có phản ứng hóa học, giống như thuốc kích dục khiến người ta nóng rực.
Người đàn ông cười đau khổ một lần nữa, suýt nữa thì không kìm chế được mà làm chuyện này chuyện kia với cô.
Người phụ nữ này, không cần làm gì. Cô chỉ cần nằm yên trên giường… Haiz!
“Nóng quá..” Người phụ nữ năm trên giường, không biết mình đang ở trong tình cảnh nào, mặt đỏ ửng, không an phận nằm trên giường.
Cô bắt đầu lôi lôi kéo kéo áo, người đàn ông đứng cạnh giường trố mắt ra nhìn, cổ cứng đờ không dám động, hơi nóng phả vào mặt, trong căn phòng ngủ đều là hooc môn nữ đỏ hồng, trên da lấm tấm mồ hôi, một giọt mồ hôi rơi xuống.