Bà cô này vừa nhìn đã biết là một công nhân vệ sinh từ đâu đến, mấy người xứng đáng nhắc đến cái tên Tô Lương Mặc sao?”
Cậu ta ngang ngược nói: “Bà chủ của Tập đoàn Tài chính Tô Thị chỉ có thể là chị tôi thôi! Nhưng chỉ cần mấy người chịu xin lỗi, tôi có thể nói với chị tôi, nể mặt mấy kẻ đáng thương này, để bà cô này làm người hầu của chị tôi.”
Đột nhiên!
“Im miệng!”
“Im miệng!
Hai giọng nói tức giận gần như đồng thời vang lên, một trước một sau, hiển nhiên là của Lương Chỉ Hoành và Lương Chi Duy.
Đáy mắt Lương Chỉ Hoành lạnh như băng, trong mắt cuồn cuộn lửa giận.
Còn Lương Chỉ Duy trước giờ vốn vô cùng hoạt bát, nghịch ngợm, nhưng giờ phút này, nụ cười thường nhật trên khuôn mặt cậu biến mất, cậu nhìn cậu bé đối diện kia như nhìn kẻ thù.
Cậu ta có thể mắng chửi hai cậu, nhưng không được phép làm tổn thương mommy của hai cậu!
Tiếng quát bất ngờ khiến cậu bé kia hoảng sợ, nhưng đến khi cậu ta có phản ứng lại, cậu ta cũng vô cùng tức giận và bất mãn, cậu ta lớn đến từng này rồi nhưng vẫn chưa từng có ai lớn tiếng nói chuyện với cậu ta như vậy… Trong nhà, cậu ta là bảo bối của cha, người trong nhà đều nhường nhịn và chiều chuộng cậu ta, cậu ta muốn gì được nấy, ngay cả chị gái của cậu ta, dù được ông nhà họ Tô âm thầm lựa chọn là bà chủ tương lai của Tập đoàn Tài chính Tô Thị, nhưng cũng chưa từng lớn tiếng quát mắng cậu ta.
Mấy người nhà quê từ đâu đến này dựa vào đâu mà ăn nói với cậu ta như thế chứ?
Đặc biệt là cái tên nhóc bộ dạng yếu ớt này, mặt trắng bệch gió thổi là ngã này! Đáng ghét!
Cậu ta vô cùng tức giận, cố ý làm ngược lại: “Tôi cứ nói đấy, thì sao nào? Mấy người có thể làm gì được tôi? Mommy hai người chính là đồ xấu xí, chính là nhân viên dọn vệ sinh, chính là loại dân nghèo thấp hèn! Không biết xấu hổ mà mạo danh là vợ của anh rể tôi… Đồ không biết xấu hổ! Thì sao? Tôi cứ nói đấy, hai cậu làm gì được tôi chứ? Đến đây đánh tôi đi…
AU Cậu ta vẫn còn đang hung hăng định nói thêm gì đó, nhưng bỗng nhiên bị một bóng người đánh ngã nhào xuống đất.
“Bịch” một tiếng, cậu bé kia ngã nhào xuống đất, chổng hai chân lên trời, nhìn vô cùng buồn cười.
Lương Chi Duy không quan tâm gì nữa, cậu lao đến húc ngã tên khốn nạn mồm miệng đê tiện kia, cậu không giống anh trai mình, sức khỏe của cậu tốt, từ bé đã có sức lực dồi dào, cậu giỏi nhất chính là đánh nhau.
Cậu không cần ai dạy, chỉ một lát là cậu có thể nắm được bí quyết của việc đánh nhau. Cậu ngồi bệt mông lên bụng cậu bé kia, cậu giơ nắm đấm bé nhỏ lên, nói đánh là đánh, nắm đấm của cậu không hề khách khí, rơi thẳng vào mặt cậu bé kia.
Lương Tiểu Ý ngây người, cô vội vàng chạy đến ngăn Tiểu Bảo: “Đừng đánh nữa, Tiểu Bảo, buông anh ý ra!”
Trời ơi!
Tiểu Bảo biết đánh nhau?
Tiểu Bảo biết đánh nhau!
Lương Tiểu Ý bỗng cảm giác thái dương của mình giật giật… Có phải là cô đã bỏ qua sự trưởng thành của con trai không? Tại sao cô lại không biết là Tiểu Bảo biết đánh nhau?
Tiểu Bảo học ai thế này?
Cậu bé kia không kịp đề phòng, bị Lương Chi Duy đánh ngã, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ăn thêm một nắm đấm, giây tiếp theo, cậu ta òa lên khóc lớn, vừa khóc vừa mắng: “Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không? Hừ!
Tao sẽ mách với cha tao, tao sẽ mách với chị tao, anh rể tao sẽ khiến mày hối hận vì đã đến thế giới này!”
“Ặc…” Mặt Lương Tiểu Ý tối sầm lại, tại sao những lời này giống với lời thoại bọn xã hội đen trong phim Hồng Kông hay nói vậy? Trời ơi, thằng bé này học ai vậy?