Đôi mắt nâu của Savvy xẹt qua một tia đau khổ, hàng lông mày của anh ta chau chặt, nặng nề và bi thương… Tiểu Ý! Anh xin lỗi!
Tâm mắt anh nhìn xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, trong suốt, sạch sẽ… Cô ấy là Lương Tiểu Ý mà anh ta đã bảo vệ mười năm nay!
Savvy không dám nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô, ánh mắt của anh ta vội vàng lướt qua khuôn mặt cô, khuôn mặt anh tuấn quay sang phía khác, bàn tay đang cầm súng vô lực buông thống xuống.
Không cam tâm!
Bất lực!
Chán nản!
Savvy nghiến răng, tức giận hét lớn: “Tô Lương Mặc! Anh thắng rồi!”
Đôi mắt bình thản của Tô Lương Mặc nhìn thẳng vào mặt Savvy, khóe môi anh cong lên, nói ra lời đả kích cuối cùng: “Mày có biết vì sao tao thắng, còn mày thua không?” Đôi mắt anh trở nên vô cùng lạnh lùng: “Bởi vì nhà họ Tô do tao làm chủ”
Savvy ngây người, sao anh ta có thể không hiểu tên khốn nạn kia đang ám chỉ điều gì chứ.
Nhà họ Tô do anh làm chủ!
Còn Savvy, trong gia tộc Klutz, Savvy Wayne Klutz chỉ là một người thừa kết Tô Lương Mặc híp mắt lại, khóe môi mỏng mấp máy: “Bởi vì tao có thể vì cô ấy mà bất chấp hết mọi giá, tính mạng, thân thế!” Anh hất ngược cằm lên vô cùng kiêu căng, dường như có thể làm mọi điều vì cô gái anh đang ôm trong lòng, là một điều vô cùng vinh dự!
Đôi mắt đen sẫm cao ngạo nhìn thẳng vào khuôn mặt căng thẳng của Savvy ở phía đối diện, giọng nói của anh lại vang lên, tuyên bố: “Chỉ cần tao có, tất cải”
“Mày… có thể không?” Anh hất cằm cao ngạo, đôi mắt đen sãm kiêu căng nhìn chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Savvy. Tô Lương Mặc hỏi: “Nói xem, mày… có thể không?”
Tô Lương Mặc là kiểu người như thế nào chứ?
Tranh thủ lúc anh bị bệnh muốn lấy mạng anh à?
Làm loại chuyện này vô cùng dễ dàng.
Đối phó với tình địch, trước giờ anh chưa từng mềm lòng.
Nói gì đến tên tình địch dai như đỉa này?
Muốn cướp vợ của anh à, không có cửa đâu, kể cả cửa sổ cũng không có!
Bỗng nhiên Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô đập rất nhanh… Không không, không được tin những lời nói nhăng nói cuội của anh. Không ai biết được là, có phải vì anh không cam tâm nên anh lại tự thôi miên bản thân mình một lần nữa không?
Lần này có phải anh sẽ hủy hoại cô càng độc ác hơn không?
Không được tin lời anh nói!… Lương Tiểu Ý thầm nhắc nhở mình.
Bờ vai Savvy cứng ngắc, mắt anh ta chớp chớp, khóe môi mím chặt không nói gì. Một lúc lâu sau, anh ta nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Xin lỗi em…” Anh ta không thể, anh ta không làm được, anh ta yêu Lương Tiểu Ý, anh ta cũng có thể vì Lương Tiểu Ý mà từ bỏ quyền thừa kế, nhưng điều duy nhất anh ta không thể làm vì Lương Tiểu Ý đó là phớt lờ tính mạng của ông nội… Anh ta không thể đánh cược được!
Sau khi nói ba chữ “Xin lỗi em”, Savvy run rẩy quay người rời đi, quay lưng về phía Lương Tiểu Ý. Anh ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng của cô! Anh ta không dám nói với cô, tình yêu của anh không thuần khiết. Anh ta càng không dám nói với cô những sự thật đã bị lớp bụi thời gian phủ kín!
Lương Tiểu Ý lắc đầu… Không phải là lỗi của Savvy. Là cô!
Tất cả đều là do cô! Nếu như cô không đồng ý lời câu hôn của Savvy chỉ vì chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Tô Lương Mặc, mọi chuyện sẽ không trở nên như ngày hôm nay… Là do cô, tất cả đều là do cô không tốt!