Hứa Thần Nhất không tin, anh ta lại định chạm vào Lương Tiểu Ý đang năm trên giường, nhưng lại bị Tô Lương Mặc ngăn lại: “Bác sĩ đã nói như thế! Bác sĩ đã nói Tiểu Ý chỉ đang ngủ say thôi, chỉ cần tớ đối xử tốt với cô, cô ấy sẽ tỉnh lại. Không cần cậu khám cho cô ấy, Tiểu Ý vẫn còn sống” Mặt Tô Lương Mặc tái xanh.
Hứa Thần Nhất muốn phản bác lại: “Nếu Lương Tiểu Ý còn sống, sao cậu phải sợ tớ..” Nhưng anh ta lại bị Lục Trầm đứng bên cạnh kéo lại, nhìn thấy ánh mắt ám thị của Lục Trầm, Hứa Thần Nhất mặt tái nhợt coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên đường trở về, cả Lục Trầm và Hứa Thần Nhất đều vô cùng trầm mặc.
Bầu không khí trong xe vô cùng tĩnh mịch, Hứa Thần Nhất hung hăng cào mái tóc của mình, “Mẹ kiếp!”Một người vốn lúc nào cũng tự xưng là công tử cao quý lịch thiệp hôm nay cũng không nhịn được mà mở miệng chửi thề, anh ta liếc nhìn Lục Trầm đang lái xe bên cạnh: “Thuốc!”
Lục Trầm bình thản liếc mắt nhìn về cái hộp đựng đồ phía trước, Hứa Thần Nhất lấy bao thuốc ra, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, anh ta hung hăng hút một hơi dài. Hơi thuốc này vừa sâu và đột ngột, khói thuốc xâm nhập vào phổi, khiến anh ta họ khù khụ: “Khụ khụ khụ khụ..” Hứa Thần Nhất ho đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn đang đau khổ của Hứa Thần Nhất, anh ta bình tĩnh giơ một tay ra, cướp điếu thuốc trong tay Hứa Thần Nhất, hút một hơi, sau đó đột nhiên thâm trầm hỏi một câu: “Hối hận rồi à”
Cả thế giới bỗng nhiên yên tĩnh trở lại… *Ứm” Một lúc sau, người ngồi bên cạnh mới nhẹ nhàng ừm một tiếng. Đôi mắt hẹp dài của Hứa Thần Nhất ánh lên một tia phức tạp chưa từng có… “Cô ấy chết rồi”
“Đúng, cô ấy chết rồi” Lục Trầm nói, cuộc đối thoại của hai người dường như rất nhàm chán, nhưng cả hai đều hiểu mức độ trầm trọng của vấn đề này.
“Tớ… Lần đầu tiên tớ cảm thấy tò mò với một cô gái, bởi vì cô ấy là cô gái đầu tiên tớ không thể thôi miên được, cũng là cô gái đầu tiên khiến tớ cảm thấy áy náy… Lục Trâm, cậu không biết cái cảm giác này đâu, lúc tớ nhìn thấy di ảnh của cô ấy, chúng tớ đã có lần gặp nhau trong quán coffee của tớ, chúng tớ thậm chí còn đã từng nói về bức ảnh ấy. Nhưng chỉ mấy tháng trôi qua, mọi thứ đều thay đổi rồi. Vẫn là bức ảnh ấy, nhưng bây giờ lại trở thành di ảnh xinh đẹp nhất”
Lục Trầm không lên tiếng, anh ta biết, Hứa Thần Nhất cần giãi bày nỗi lòng. Trong lòng Lục Trâm cũng vô cùng nặng nề, bởi vì anh ta… biết nhưng không nói. Nếu nói như thế, thực ra, anh ta cũng là đồng bọn hại chết cô gái tên Lương Tiểu Ý này.
“Lương Mặc đã điên rồi. Cậu cũng định điên theo à?” Lục Trầm quay đầu sang nhìn Hứa Thần Nhất, lông mày chau lại đầy vẻ phức tạp không nói nên lời. “Thần Nhất, cậu và Lương Mặc không giống nhau, Lương Mặc đã yêu cô ấy từ lâu, còn cậu không phải, cậu chỉ vì áy náy… Thậm chí, tớ dám nói, nếu cô ấy không phải là người trong lòng Lương Mặc, đổi lại bất cứ cô gái nào chết đi, cậu cũng đều không chớp mắt, nói gì đến chuyện cảm thấy hối hận chứ?”
Hứa Thần Nhất ngồi xụi lơ trên ghế, uể oải nhìn lên trời, hai †ay buông thống, hai mắt nhắm nghiền: “Mở cửa sổ đi” Anh ta cần phải bình tĩnh lại.
Lục Trầm làm theo lời Hứa Thần Nhất mở cửa sổ ra. Hứa Thần Nhất cứ ngồi thẫn thờ trên ghế, yên lặng nhắm nghiền hai mắt. Lục Trâm không nói gì, giờ phút này trong lòng anh ta cũng đang vô cùng loạn.
Một lúc lâu sau, Hứa Thần Nhất mở mắt: “Không thể để Lương Mặc tiếp tục như thế này được, nếu không cậu ấy sẽ điên thật mất” Hứa Thần Nhất nói tiếp: “Hay tớ lại thôi miên cậu ấy một lần nữa?” Anh ta đề nghị một phương án có vẻ khả thi.
“Phì” Lục Trầm không nhịn được cười, đôi mắt đào hoa phong tình vốn vô cùng hút hồn, nhưng bây giờ lại trào lên sự tự giễu: “Tớ đã nói rồi, từ bé đến lớn, thuật thôi miên của cậu đã bao giờ có tác dụng với Tô Lương Mặc tự cao tự đại kia chưa? Lương Mặc ấy à, cả đời này cậu ấy không thể quên được cô gái tên Lương Tiểu Ý đâu”
Lục Trầm dừng xe lại, kéo tay phanh, nheo mắt lại, trong mắt anh ta đang hồi tưởng lại điều gì đó, sau đó anh ta lảm nhảm nói: “Lương Mặc ấy à, từ bé đã là một thằng nhóc ngông cuồng, tự cao tự đại, trong mắt cậu ấy, tất cả mọi người đều quỳ rạp dưới chân mình. Không chỉ có thiên phú, cậu ấy còn rất nỗ lực nữa. Cậu ấy chưa từng thất bại, thậm chí ngay cả khi ngầm đấu tranh với thế lực lớn ở Đông Nam Á, cậu ấy cũng chưa từng thất bại.