“Ừm”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau lưng ba mẹ con: “Đánh Venus của cậu đây xong, các người còn định chạy à”
Lương Tiểu Ý và hai đứa trẻ quay đầu lại nhìn.
Một cậu bé tâm bảy, tám tuổi đang đứng dưới gốc cây anh đào.
Cậu ta mặc bộ đồng phục đặc biệt của Trường Tiểu học Dân lập Thịnh Quang, trên cổ còn thắt chiếc cà vạt nhỏ, đầu đội chiếc mũ hiphop quay ngược vành ra sau.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lương Chỉ Hoành quét qua con mèo đen trong tay cậu ta, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía khuôn mặt của cậu ta.
Cậu bé kia bất ngờ bị một ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào, trong lòng cậu ta đột nhiên run rẩy.
Vẻ mặt cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng đột nhiên cậu ta nghĩ đến cái gì đó, cậu ta hổn hển quát: “Nhìn cái gì! Thiếu gia đây là người mà đám dân thường như mấy người có thể nhìn à?”
Lương Tiểu Ý bất mãn chau mày… Đây là con nhà ai, sao lại ngang ngược như thế chứ?
Lương Chi Duy liếc nhìn cậu bé hung hăng, ngang ngược trước mặt mình, cậu giơ tay lên chỉ vào mấy vết mèo cào trên mặt mình, một tay khác cậu kéo áo của anh trai mình: “Anh, đau” Cái miệng nhỏ của cậu cong lên, bạn nhỏ Lương Chi Duy ấm ức kể khổ với anh trai.
Ý của cậu chính là… anh trai, mau dạy dỗ cậu ta!
Hàng lông mày giống hệt Tô Lương Mặc của Lương Chi Hoành nhếch lên, ánh mắt cậu lộ ra vẻ sáng tỏ, đương nhiên cậu hiểu chút tâm tư này của em trai.
Khóe môi hơi trắng bệch của cậu nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó cậu nhìn về phía cậu bé kia, hỏi: “Anh tên là gì?” Giọng nói của cậu rất bình thản, cậu không nóng không lạnh hỏi một câu nhưng lại khiến trái tim người khác đánh “bộp” một cái.
Lương Chỉ Hoành trời sinh đã có khí chất hơn người, khí chất này khiến cậu từ bé đã khác với những đứa trẻ cùng tuổi.
Ngày thường cậu cố ý kiềm chế lại, nên khi cậu yên lặng, bình tĩnh, người bình thường sẽ không nhận ra khí chất đặc biệt của cậu.
Nhưng chỉ cần cậu muốn, khí chất của cậu sẽ lộ rõ trước mặt người khác.
Cậu bé đối diện kia vô cùng không phục, cậu ta là người có thân phận, vậy mà tên tầm thường kia lại dám ăn nói với cậu ta như thết HừI Hôm nay cậu ta phải cho tên tâm thường này biết, hôm nay hắn đã chọc vào ail “Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu! Mấy người ném ngã Venus của tôi, tôi phải bắt mấy người quỳ xuống xin lỗi Venus của tôi!”
Lương Tiểu Ý càng chau chặt lông mày… Người lớn trong nhà dạy dỗ đứa trẻ này thế nào vậy? Sao lại để cậu bé biến thành kẻ ngang ngược như thế này?
“Này bạn nhỏ, con mèo của cháu vẫn đang khỏe mạnh, chạy nhảy vui vẻ kìa” Lương Tiểu Ý vừa nói vừa chỉ về phía con mèo đen: “Hơn nữa không phải cô cố ý làm con mèo bị thương, mà vì con mèo của cháu đột nhiên tấn công con trai cô. Cháu nhìn con trai cô đi, mặt nó bị mèo cào, còn đang chảy máu này”
Lương Tiểu Ý nói, thấy cậu bé đối diện không nói gì, trái tim cô lại mềm nhũn, trong lòng cô tự nhủ, vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa là con mèo tấn công Tiểu Bảo, chứ không phải cậu bé kia.
Lương Tiểu Ý nói: “Nhưng cháu cũng đừng buồn, đừng tự trách mình, là con mèo tấn công con trai cô, không phải cháu…”
Lương Tiểu Ý còn chưa nói xong, cậu bé đối diện kia liền ôm bụng cười: “Haha… Cô? Ai thế? Cô à? Một người tâm thường mà cũng dám làm cô của tôi. Mấy người là ai? Daddy của tôi là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hải Vương, sau này tôi lớn, tôi cũng sẽ là giám đốc của Tập đoàn Hải Vương rồi. Con mèo của tôi cào bị thương con trai cô, đấy là vinh hạnh của cô. Vậy mà các người dám ném Venus của tôi bị thương! Hừ!”
Sự ấm áp trong mắt Lương Chi Hoành hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt cậu không còn một chút hơi ấm, nhìn chăm chăm lên khuôn mặt cậu bé đối diện: “Làm người khác bị thương còn không chịu nhận sai. Nếu là mèo nhà nuôi, nó sẽ không đột nhiên tấn công người khác, là anh đúng không?” Ánh mắt của Lương Chi Hoành càng thêm lạnh lùng: “Lúc nấy là do anh trốn trong bụi cỏ, là anh cố ý dạy mèo tấn công em trai tôi, đúng không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Lương Chi Hoành vô cùng chắc chắn.