Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, cả người cô lại dựa vào ghế, cô lắc lắc đầu, mỉm cười tự giễu… Cô bị làm sao thế này?
Sao cô lại nhìn người đàn ông này đến mức ngây ngốc như: thế?
“Lương Tiểu Ý, mày lại muốn nếm trải nỗi đau như chết đi sống lại một lần nữa à?” Cô xụi lơ ngồi trên ghế, hai mắt mở trừng, mù mờ nhìn lên trần nhà phòng bệnh, trần nhà trắng như tuyết, đây là màu sắc mà cả đời này cô đều không muốn nhìn thấy.
Ngực cô truyền đến cảm giác đau nhức. Cô giơ tay lên, nhưng không phải để chặn lại nỗi đau ở ngực, bàn tay cô yếu ớt đặt lên mặt, che đi đôi mắt đau khổ, mệt mỏi của mình.
“Sự tra tấn này, bao giờ mới kết thúc?” Tay cô che mặt: “Tại sao?”
Cô tự nói với mình.
Buông tay xuống, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường: “Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt em? Tại sao anh lại đến phá rối cuộc sống hiện tại của em?”
Cô không thể hiểu được, rốt cuộc thì anh đang âm mưu chuyện gì? Ngoại trừ Đại Bảo và Tiểu Bảo, cô thực sự không nghĩ ra cái gì khác.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người lên, cô nghiến răng nói ra hai chữ: “Nghiệt duyên!”
Là nghiệt duyên, thì phải cắt đứt!
Triệt để, hoàn toàn cắt đứt!
Chỉ cần chờ đến lúc anh tỉnh lại!
Lúc Lục Trầm quay lại, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng thế này.
Người đàn ông đang nằm trên giường, còn cô thì dường như vô cùng mệt mỏi, nghiêng đầu ngủ quên trên ghế.
Từ khi nào mà, thời khắc ấm áp nhất của hai người họ, là lúc không nói chuyện thế này?
Điện thoại trong túi quần anh bỗng rung rung.
Lục Trầm lấy điện thoại ra nhìn, anh ta đặt túi đồ trong tay xuống, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, ấn nút nhận cuộc gọi: “Quân Hoa?”
“A Trâm, em đến sân bay rồi.”
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm xẹt qua một tia ngạc nhiên mừng rỡ: “Nhanh thế đã đến rồi à? Đại minh tinh làm thế nào mà chạy được đi thế? Công việc bên đoàn làm phim không ảnh hưởng gì chứ?”
Đầu dây bên kia, Đại Bàn Thẩm Quân Hoa oán trách: “A Trầm! Em cảnh cáo anh, anh còn trêu chọc em như thế nữa, em sẽ trở mặt với anh đấy!”
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Anh đi đón em”
“Không cần, em gọi taxi”
“Ặc… Đại minh tinh gọi taxi?” Lục Trầm bĩu môi: “Không an toàn”
“Sao lại không an toàn?”
“Được rồi, ngoan, vào phòng VỊP ở sân bay đợi anh, anh đến đón em” Lục Trầm không cho Thẩm Quân Hoa cơ hội từ chối, anh ta quả quyết ngắt điện thoại, sau đó liền đi về phía thang máy.
Vừa nghĩ đến việc đã lâu không được gặp người yêu, trái tim Lục Trầm liền bay vi vu. Đồng thời anh ta lại một lần nữa khinh thường EQ khiếm khuyết của Tô Lương Mặc, lúc đầu đã bảo anh đừng có giả vờ, nhưng anh lại cứ giả vờ, bây giờ mọi chuyện thành ra như thế này, thực lòng thì, bản thân Tô Lương Mặc là đóng góp công sức lớn.
Yêu thì hãy cứ yêu đi.
Sân bay thành phố Hạ Môn, Lục Trầm nhìn thấy cô bạn gái đã lâu không gặp của mình.
“Quân Hoa, sao em lại ăn mặc như thế này?” Lục Trâm được mở rộng tâm mắt, cô ấy ăn mặc kiểu gì thế này.