Savvy nheo mắt, hiện rõ sự nguy hiểm, nhưng nghĩ đến còn chuyện quan trọng hơn phải làm, anh ta gật đầu: “Biết rồi. Có điều người chết quay về nơi đất mẹ thì người nhà mới yên †âm được, Tổng giám đốc Tô đừng lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu đã sớm biết như thế này, lúc cô ấy còn sống, anh đã làm gì hả?” Đừng trách anh ta độc mồm độc miệng, anh chỉ là không ưa gì cái tên họ Tô ở trước mặt.
Mọi người đều lui lại 10 mét, chỗ này chỉ còn lại anh và cô.
Anh ngồi xuống, im lặng nhìn cô, muốn ghi nhớ mọi thứ của cô.
Tình cảm sâu nặng và nỗi đau thấu tim bao trùm đôi mắt anh, nước mắt, ẩm ướt cả đôi mắt… “Tim rỗng rồi, phải làm sao đây?” Người đàn ông nằm lên cơ thể người phụ nữ không chút tức giận, bàn tay đầy sức lực ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh yêu em” Anh nói thầm bên tai cô, lời vừa nói ra, anh lại cảm thấy nực cười vô cùng, lần đầu tiên anh nói với cô “Anh yêu em”, cô đã ngủ mãi không thể tỉnh lại nữa.
Một nụ hôn ngọt ngào rơi lên trán Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc nói: “Trước đây, có một tên khốn là Tô Lương Mặc, anh ta tự cho rằng anh ta là duy nhất không ai sánh bằng. Bây giờ có một tên ngốc là Tô Lương Mặc, nghiệp chướng nặng nề, đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời. Ông trời trừng phạt anh ta vì thế bắt đầu từ bây giờ anh ta sẽ sống trong địa ngục”
Anh tự mình tuyên bố sẽ sống một cuộc sống như ở địa ngục.
Nước mắt, rơi xuống bờ môi trắng bệch của cô, có một chút thấm vào giữa hai môi, làm ẩm ướt đôi môi khô rát của cô. Tô Lương Mặc đứng lên, cơ thể cao lớn như thể mang trên người gồng xích tàng hình, bi thương bắt đầu lan tỏa.
Cách xa 10 mét, Savvy, Lục Trầm, Hứa Thần Nhất, Vân Đồng, Thẩm Quân Hoa… Tất cả nhìn cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc… Đây là nhân vật máu mặt của nước Z sao?
Họ chỉ nhìn thấy một người đàn ông mang trên người sự ân hận, bị gồng xích tàng hình khống chế, trong mắt đều là bi thương và tĩnh lặng.
Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý lần cuối, cái nhìn này giống như trời long đất lở, ánh mắt bi thương, ân hận sâu đậm khiến người khác nhìn thấy mà nổi da gà. Ánh mắt anh rơi lên khuôn mặt cắt không còn giọt máu của cô, mọi thứ trước đây như một bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu anh, anh kinh ngạc phát hiện, nụ cười của cô, nước mắt của cô, uất ức của cô, ngang bướng của cô, tất cả mọi thứ của cô lại rõ ràng như thế, anh mới phát hiện ra, cô đã sớm chiếm trọn trái tim anh.
Ánh mắt đó, rơi lên người cô, hối hận trào dâng trong anh.
Xin lỗi, làm tổn thương em!
Xin lỗi, hiểu nhầm eml Xin lỗi, đánh mất em!
Xin lỗi… Anh yêu eml Anh nhắm mắt lại, cảm giác bất lực ùa đến, Tô Lương Mặc hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc anh quay người, thế giới đều sụp đổ.
Đám tang của Lương Tiểu Ý không long trọng, lúc kết thúc đã là chiều tối.
“Ở đây một đêm?”
Savvy nói Lục Trầm hận không thể bịt cái mồm thối của Savvy lại, “Anh vẫn còn thấy cậu ấy chưa đủ điên cưồng sao? Phải ép cậu ấy phát điên sao?”
“Hơ hơ” Savvy cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Lục Trầm giống như một con dao, lạnh lùng nói ra bốn chữ: “Anh ta đáng chết”
“Anh!”
Lục Trầm phãn nộ, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Chúng ta đi thôi”
“Á!”
Lục Trầm quay đầu nhìn, người đàn ông lạnh lùng như không có tim, đang sải bước đến, cơ thể to lớn của anh, áo khoác đung đưa trong gió, lúc này, cổ họng Lục Trầm đắng chát, anh ta không nói được lời nào nữa, cảnh tượng này, thê thảm đến mức không từ nào có thể miêu tả được.
Lúc lướt qua Savvy, người đàn ông lạnh lùng bỗng nhiên dừng bước, bàn tay lôi ra một tấm séc và một chiếc bút Parker, nhanh chóng ký tên lên đó, hai ngón tay kẹp tấm séc đưa đến trước mặt Savvy Wayne Klutz, ánh mắt lạnh như băng rơi lên khuôn mặt Savvy, anh nói: “Mảnh đất mà Tiểu Ý sẽ ngủ lâu dài này, tôi mua nó.”
Đôi mắt màu nâu của người đàn ông hiện rõ ý đùa giỡn với đời, anh ta ngẩng đầu, nhìn Tô Lương Mặc đầy khiêu khích: “Không bán”