Bên tai Thẩm Minh Viễn bỗng văng vẳng giọng nói giống như từ địa ngục gọi lên vậy. Anh bất giác ngước lên nhìn, tầm mắt dừng lại trên một bóng người cao ráo đứng bên cửa sổ.
Ngay cả khi không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó, Thẩm Minh Viễn có chết cũng nhận được ra người đàn ông này là ai … “Tô … Tổng giám đốc Tô, tôi, tôi không hiểu anh đang nói Lúc này, Tô Lương Mặc từ từ xoay người lại.
“Cộc, cộc, cộ…” tiếng bước chân như đang gõ vào trái tim của Thẩm Minh Viễn, khiến Thẩm Minh Viễn vô thức co rúm người lại.
Người đàn ông khinh bỉ nhìn xuống Thẩm Minh Viễn đang nằm co quắp trên mặt đất, như thể đang nhìn vào một con sâu tội nghiệp vậy.
Đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng nghịch ngợm với ly rượu vang, để lộ ra từng đốt ngón tay gân guốc đầy nam tính.
Gương mặt Thẩm Minh Viễn trở nên tái nhợt: “Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì?”
Tô Lương Mặc cười khẩy, khế lắc lắc ly rượu khiến cho chất lỏng đỏ thãm ấy sóng sánh mà chảy xuống đầu Thẩm Minh Viễn. Giọng nói lạnh lùng mà quỷ ấy lại vang lên: “Đừng bao giờ tỏ ra mình thông minh trước mặt tôi. “
“Tôi…
“Nói! Hoặc chết đi mà không biết, quỷ không hay”
“Tổng giám đốc Tô, tôi thực sự xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi nói, tôi nói!” Thẩm Minh Viễn sợ hãi đến tột độ. Người đàn ông giống như hoàng đế trước mặt anh đây thực sự quá khủng khiếp.
“Tôi xin nói, tôi xin nói. Chủ tịch Tô, xin hãy tha thứ cho tôi.”
Khinh bỉ Thẩm Minh Viễn giống như một con chó hoang bẩn thỉu, hai tay nắm chặt lấy quần anh không ngừng cầu xin, Tô Lương Mặc cau mày, ghê tởm đá Thẩm Minh Viễn một cách hung bạo: “Mau nói! Tôi không có nhiều thời gian dành cho anh”
“Là, là … Ngày hôm ấy, tôi đã gặp bác sĩ Lương ở công viên, tôi giống như biến thành một thằng điên khi thấy cô ấy vẫn có thể vui vẻ chơi đùa, trong khi cô ấy đã hại Tình Noãn biến thành người thực vật.
Vì vậy, tôi đã kéo bác sĩ Lương vào phòng bệnh của Tình Noãn, cho cô ấy thấy được cô ấy đã hại Tình Noãn thê thảm đến mức nào.
Cô ấy nợ Tình Noãn một lời xin lỗi. Nhưng sau đó, tôi sợ làm mọi chuyện thêm phức tạp hơn, vì vậy tôi đã để cô ấy đi” Thẩm Minh Viễn cúi đầu, anh lựa chọn cách che giấu sự thật để tránh gây phiền phức cho bản thân và cả Tình Noãn.
“Bang!” Một đôi giày da sáng bóng mạnh mẽ đạp lên ngực Thẩm Minh Viễn, đôi mắt sắc bén như dao, dường như có thể xuyên thấu tim người đối diện: “Anh đang nói dối”
“Không … tôi thực sự không dám nói dối anh dù chỉ một câu. Tôi thề, tất cả những gì tôi vừa nói đều là sự thật” Đúng vậy, thực ra những lời anh vừa nói hoàn toàn đều là sự thật, chỉ là anh không nói ra những điều gây bất lợi cho anh và Tình Noãn mà thôi. Phải nói rằng, Thẩm Minh Viễn thực sự yêu Onn Tình Noãn.
Tô Lương Mặc trở nên giận dữ hơn bao giờ hết. Đôi giày da không ngừng dẫm lên ngực Thẩm Minh Viễn. Có chết anh cũng không tin những lời loạn ngôn của Tô Minh Viễn: “Đúng là muốn tìm cái chết!”
Thần Minh Viễn cảm thấy lồng ngực trở nên đau đớn, vội vàng gập đầu xuống cầu xin sự thương xót: “Tổng giám đốc Tô, xin anh hãy tin tôi! Nếu tôi dám nói dối anh nửa lời, tôi sẽ chết không toàn thây!”
Thần Minh Viễn hoảng loạn cầu xin Tô Lương Mặc, khuôn mặt ngày càng trở nên trắng bệch. Nhưng vì Tình Noãn, điều gì anh cũng có thể làm! … Cho dù Tình Noãn không thích anh, anh cũng không thể có được cô ấy, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Tình Noãn hạnh phúc, vậy là đủ.
Thậm chí … Tình Noãn còn có khả năng hồi tỉnh?
Đôi mắt Thẩm Minh Viễn lóe lên vẻ độc ác và tàn nhẫn…
Tuyệt đối không thể để Lương Tiểu Ý phá hỏng hạnh phúc của Tình Noãn được?