Mục lục
Tổng tài lạnh lùng yêu phải em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 872


“ồ… Tôi chỉ biết là trên thế giới này không bao giờ có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy” Giọng điệu của Tô Lương Mặc vẫn cực kỳ lạnh lùng, đầy sát khí. Vạn Nhược Mạn nhạy bén đã nhận ra ý muốn giết người của anh, trong lòng cô ấy rất hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Chuyện vào xế chiều ngày hôm nay thực sự không phải do tôi bày ra. Tôi không có thù oán gì với Tổng giám đốc Tô và vợ anh nên chẳng có lý do nào để hại người cả”


“Đây cũng chính là nguyên nhân cho đến giờ cô vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt tôi” Vạn Nhược Mạn thực sự cho rằng Tô Lương Mặc anh ăn chay sao? Trong đáy mắt anh lộ ra sự coi thường.


Vạn Nhược Mạn nhíu mày hỏi: “Nếu đã như vậy, vì sao tôi lại không nhận được sự chào đón của Tổng giám đốc Tô?”


Nếu Tô Lương Mặc đã biết chuyện đó không phải do cô ấy làm, những chuyện đã xảy ra kia đều là ngoài dự liệu, vì sao anh vẫn gạt cô ấy sang một bên?


Vạn Nhược Mạn chờ đáp án từ Tô Lương Mặc, nhưng cuối cùng lại chỉ chờ được một câu: “Tôi là người thù dai, đương nhiên tôi sẽ giận lây sang cô rồi”


Vào giây phút này, Vạn Nhược Mạn trợn tròn mắt, không nói được câu nào. Cô ấy chưa bao giờ gặp người có thể nói câu “giận chó đánh mèo” với giọng điệu thản nhiên như vậy.


Đợi đến khi cô ấy kịp phản ứng thì Tô Lương Mặc lại xoay người rời đi. Vạn Nhược Mạn quýnh lên, vội đuổi theo anh, nhưng lại bị một bàn tay túm lấy vai.


Cô ấy quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Trầm đang cười tươi như gió xuân, đôi mắt đào hoa cong cong, đưa một tấm thiệp mời cho cô ấy. Sau đó, anh ta võ nhẹ vào vai Vạn Nhược Mạn rồi nói: “Làm rất tốt” Lục Trầm nói dứt lời, cất bước rời đi.


Vạn Nhược Mạn chớp mắt mấy lần, nhìn hai bóng lưng cao lớn biến mất ở cửa thang máy. Cuối cùng cô ấy cũng tỉnh táo ¡: “Làm rất tốt? Làm rất tốt ư? Mình là nhân viên của bọn họ à”


Ông chủ của Lục Thị chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Ngay cả lời nói cũng không biết nói đúng.


Vạn Nhược Mạn nhìn thoáng qua thiệp mời trong tay, bỗng nhiên mắt cô ấy trở nên sắc bén, mái tóc dài rủ xuống, khuôn mặt bị mái tóc che đi hiện lên vẻ dữ tợn: “Sada Yamaichiro!”


Cái tên này như được phát ra từ kẽ răng của Vạn Nhược.


Mạn. Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dù trong mắt có đeo kính áp tròng, nhưng trong đôi mắt đẹp kia toát ra vẻ thù hận rất sâu đậm.


Trong thang máy, giọng nói lãnh đạm của Tô Lương Mặc vang lên trong không gian nhỏ hẹp: “Giao tới tay cô ấy rồi à?”


Lục Trầm: “Ừ”


Đôi môi mỏng của anh ta tức khắc lộ ra vẻ hào hứng, cặp mắt đào hoa lóe lên ánh sáng xấu xa, Lục Trầm lại nói tiết Lương Mặc, cậu đúng là một tên khốn ăn thịt người không nhả xương!”


Vạn Nhược Mạn muốn dùng Tô Thị để che giấu, như vậy lần tới thành phố S này của cô ấy mới danh chính ngôn thuận.


Thực ra mục tiêu của cô ấy là Sada Yamaichiro.


Vạn Nhược Mạn tự cho là thông minh, muốn lợi dụng Tô Lương Mặc. Nhưng cô ấy không biết rằng người đàn ông này mới thực sự là cao thủ dùng mưu kế. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


“Cứ để cô ấy tới gây chuyện với Sada Yamaichiro đi” Tô Lương Mặc nói, đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên: “Sau khi yêu Tiếu Ý, tớ đã bị sự lương thiện của cô ấy lây nhiễm rồi. Lục Trầm, cậu xem xem, đã bao giờ Tô Lương Mặc tớ làm chuyện giúp đỡ người khác hoàn thành tâm nguyện chưa? Tớ thực sự trở nên tốt bụng rồi”


Đúng là không biết xấu hổ!


Trong lòng Lục Trầm oán thầm, anh ta liếc trộm người đàn ông đứng bên cạnh, sau đó bĩu môi: “Tô Lương Mặc tốt bụng ư? Mẹ kiếp! Rõ ràng muốn mượn đao giết người, cậu ta định dùng cây đao Vạn Nhược Mạn này để giết Sada Yamaichiro!


Mặt khác còn làm Vạn Nhược Mạn mang ơn mình”


“Nếu cậu có thể dùng những thủ đoạn này với con sói con nhà cậu, thế thì…”


“Cậu im đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK